Cố Chi Tang kẹp “Phù Mời Thần” vào đầu ngón tay rồi bắt đầu niệm “Chú Mời Thần”, ngọc phù kẹp giữa hai đầu ngón tay của cô cũng hơi rung rung.
Đợi đến khi niệm xong câu chú ngữ cuối cùng thì cô đã ném ngọc phù lên trên không:
“Mời Thiên Tôn Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa trên Thiên Cung!”
Ngọc phù màu xanh lập tức hóa thành tro bụi và giây tiếp theo, những đám mây đen bao phủ trên bầu trời thành phố và trên không trung “hồ Thần Nữ” cũng bắt đầu khởi động.
Ban đầu, chỉ là một đoàn sấm sét ngưng tụ trong tầng mây trên không trung rồi sau đó, đã bắt đầu nổ ầm ầm, sấm sét chớp giật nổ điếc cả tai trên bầu trời bên trên “hồ Thần Nữ”.
Ánh sáng màu tím của sấm sét gần như chiếu sáng rực cả một nửa bầu trời khiến dân chúng ở khu vực xung quanh “hồ Thần Nữ” hoảng sợ đến mức kêu rên kinh hãi.
Lại bổ thêm hai tia sấm sét có khí thế hơi nhỏ hơn một chút rồi một cơn mưa nhỏ bắt đầu đổ xuống mặt hồ.
Cơn mưa này kéo dài khoảng chừng vài phút thì đã ngừng lại luôn.
Lúc này, mây đen trên bầu trời đã tan rất nhanh, người qua đường còn chưa kịp tìm chỗ trú thì mưa đã tạnh nên cũng dừng chân lại và có chút ngạc nhiên.
Sau cơn mưa, bầu không khí trên “hồ Thần Nữ” không còn trầm lặng, có cảm giác chết chóc nặng nề như trước nữa, không khí trong thành phố cũng trong lành, tươi mát hơn nhiều.
Ngay cả những người ở nhà đang có tâm trạng khó chịu và ngột ngạt cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng tiếng sấm chớp ở bên ngoài khá phiền nhiễu nhưng lại quét sạch cảm giác trĩu nặng trong lòng bọn họ.
Dân chúng trong thành phố không hề biết rằng, dưới góc nhìn đã mở ra linh giác của Cố Chi Tang thì âm khí, oán khí trên mặt hồ và phần khí đục được khuếch tán trong thành phố đã được thanh lọc hoàn toàn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, những con Thủy Quỷ ở dưới “hồ Thần Nữ” cũng không dám ngoi lên làm bậy nữa.
Ngay cả bản thân Cố Chi Tang cũng có chút bất ngờ về uy lực lần này của “Phù Mời Thần”.
Cố Chi Tang quay đầu nhìn về phía phòng khách thì lúc này, vách tường và đèn chùm trên đỉnh đầu cô đều đã khôi phục trạng thái ban đầu, oán khí hóa hình bị giam giữ trong trận pháp cũng đã biến mất.
Cô dùng tay tạo thế, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.
Một lúc sau, mặt đất trống trải trong phòng lại một lần nữa xuất hiện một đoàn sương mù màu xám nhạt, chỉ là lần này nó có vẻ bình tĩnh hơn trước, cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Đợi đến khi đoàn sương mù này ngưng tụ lại thì Cố Chi Tang cũng mở mắt ra và nhìn thấy một quỷ hồn hình người hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Quỷ hồn này có ngoại hình khoảng ba mươi tuổi, mái tóc hơi dài, khuôn mặt hình trứng ngỗng tiêu chuẩn, nhưng phần gáy của nó có một vết lõm sâu, rõ ràng là dấu vết để lại sau một cú va chạm mạnh.
Đây đúng là hình ảnh của Lưu Mỗ Hân vào khoảnh khắc ngay trước khi chết.
Cô ấy đã khôi phục lại lý trí nên không còn giữ bộ dạng dữ tợn như lúc trước.
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy hiện lên chút ngạc nhiên và cảnh giác, kèm theo dày đặc oán niệm và bi ai, thật lâu sau cũng không nói lời nào.
Cô ấy chán ghét huyền sư.
Chính là tên huyền sư kia đã biến cô ấy thành bộ dạng không ra người, không ra quỷ như thế này, khiến cô ấy phải chịu đựng nỗi đau đớn bị gặm nhấm máu thịt suốt ngày đêm.
Cho nên, cô ấy cũng không có ấn tượng tốt đối với Cố Chi Tang.
Lưu Mỗ Hân biết bản thân mình mạnh hơn quỷ hồn bình thường rất nhiều, ngay cả Thủy Quỷ đã tồn tại hơn trăm năm dưới đáy nước cũng bị cô ấy dễ dàng xé nát.
Nhưng dù có như vậy thì bản thể của cô ấy vẫn không thể rời khỏi lồng giam kia, không thoát ra được đáy hồ.
Tuy nhiên, vị huyền sư trẻ tuổi trước mặt này lại có thể gọi được hồn thể của cô ấy lên đất liền thì thực lực chắc chắn phải cực kỳ thâm sâu, không lường được. Như vậy thì làm sao cô ấy có thể không sinh ra kiêng kỵ được đây.
Lưu Mỗ Hân không mở miệng thì Cố Chi Tang đã chủ động lên tiếng:
“Cô có biết bản thân đã phạm phải rất nhiều quy định của âm phủ và đã hãm hại người vô tội hay không?”
Lưu Mỗ Hân lạnh lùng cười nhạo: “Khi còn sống chẳng lẽ tôi không phải là người vô tội hay sao? Văn Lực Sinh không phải là kẻ có tội à?”
“Nhưng cho dù là như vậy thì tôi vẫn rơi vào kết cục bi thảm như thế này, còn tên cầm thú không bằng súc sinh kia lại được Công Đức che chở và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Vậy thì lúc đó Thiên Đạo ở chỗ nào? Công lý và pháp luật cũng đang ở xó xỉnh nào vậy?!”
“Nếu đã như vậy thì chính tôi sẽ tự đi đòi công bằng cho bản thân. Còn cả những con người đã đặt điều và vu khống tôi ngoại tình, nói tôi không biết xấu hổ ở thôn Tần Tuyền nữa, bọn họ xứng đáng bị như vậy!”
“Những người còn lại thì… chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo mà thôi.”