Nghe xong lý do lạnh lùng của cô ấy thì Cố Chi Tang cũng đã hiểu được tâm tính của Lưu Mỗ Hân đã hoàn toàn bị oán hận bóp méo rồi.
Nhưng may mắn thay, cô ấy cũng không phải hoàn toàn không có điểm yếu nào.
Cô ấy vẫn còn quan tâm đến một người, đó chính là cậu con trai Lương Trình.
Nếu không thì khi còn sống, Lưu Mỗ Hân cũng sẽ không băn khoăn đủ điều rồi nhẫn nhịn chịu đựng bạo lực. Đến tận khi cô ấy đã chết đi thì oán khí cũng mặc nhiên ngưng tụ một phần ở trong trường học của Lương Trình.
Vì vậy, Cố Chi Tang đã nói: “Cô không thèm để ý đến bản thân vậy thì cũng không quan tâm đến Lương Trình nữa hay sao?”
Đôi mắt của Lưu Mỗ Hân đột ngột này sinh sự phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang, dường như đang muốn lao lên xé nát cô vậy.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới cười lạnh một tiếng:
“Đám người ra vẻ đạo mạo như mấy người cũng chỉ biết lấy đứa nhỏ ra uy hiếp tôi mà thôi. Tôi biết ngay mà, cô tiếp cận Lương Trình rõ ràng không hề có ý tốt rồi!”
“Thôi, tôi tồn tại trong cùng một thế giới với mấy người thì cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không phải mấy người chỉ muốn tôi biến mất hay sao…”
Dù sao Lương Hữu Khang cũng không sống lâu được mấy năm, con trai của Văn Lực Sinh cũng bị cô ấy giết chết rồi, tên côn đồ họ Triệu kia cũng đã nhận tội giết cô ấy nên chắc hẳn sẽ bị phán ngồi tù khoảng hai mươi, ba mươi năm.
Coi như cô ấy đã trả thù được cho bản thân rồi.
Cố Chi Tang nghe mấy lời xem thường cái chết của cô ấy, dường như Lưu Mỗ Hân đang để lại lời trăng trối rồi hồn phi phách tán vậy: “?”
“Có phải cô chưa biết chuyện tên côn đồ họ Triệu đã phản cung rồi không? Bây giờ, Lương Hữu Khang đã được xác định là thủ phạm gây ra cái chết của cô và tất cả các hành vi của Văn Lực Sinh cũng đã bị vạch trần.”
“Hiện tại, chúng tôi đang thu thập chứng cứ để khởi tố ông ta. Chỉ cần có bằng chứng xác thực thì bên cảnh sát có thể xin lệnh bắt giữ bất cứ lúc nào, đòi lại lẽ phải cho cô.”
Lưu Mỗ Hân ngây ngẩn cả người: “Cô, cô đang nói cái gì vậy?”
Cố Chi Tang: “Là thật.”
Giọng nói của Cố Chi Tang vô cùng bình tĩnh, bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, bao gồm cả việc phát hiện vật chứng như thế nào.
Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt của Lưu Mỗ Hân mới lộ ra một biểu cảm như cười mà cũng như đang khóc.
Rõ ràng đã được giải phóng khỏi gánh nặng trên lưng nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng cô ấy lại cảm thấy vô cùng buồn bã và chua xót.
“Cho nên, cô tiếp cận Lương Trình không phải bởi vì muốn đối phó với tôi sao?”
Cố Chi Tang nói: “Sự thật là tôi đã xem tướng mạo trong ảnh chụp của cô và biết được cô là một người mẹ rất yêu thương con trai của mình. Cô sẽ không yên tâm về Lương Trình.”
“Quả thật tôi tiếp cận Lương Trình cũng bởi vì muốn tìm được tung tích của cô nhưng mục đích của tôi là để lấy được vật chứng, chính là những video và bản ghi âm trong điện thoại của cô đã bị vứt xuống đáy hồ.”
“Đây là những thứ có thể kéo Văn Lực Sinh ra chịu tội trước pháp luật.”
“Cũng có một mục đích khác là tôi muốn tìm hiểu lý do vì sao cô bị mắc kẹt ở trong {hồ Thần Nữ} rồi tìm cách siêu độ cô.”
“Còn về phần sự đau khổ, ấm ức của cô và hình phạt cô phải nhận là gì hay chắc hẳn sẽ bị đánh tan hồn phách thì những thứ này đều phải chờ đến khi cô xuống địa phủ và chịu sự phán xét của Diêm Vương thì mới biết được.”
Cố Chi Tang càng nói thì biểu cảm trên khuôn mặt của Lưu Mỗ Hân càng phức tạp, trong đó có xen lẫn cả sự vui mừng.
Một lúc lâu sau, màu xám đậm bao quanh hồn thể của cô ấy đã phai nhạt dần.
Lưu Mỗ Hân cúi người thật sâu trước Cố Chi Tang rồi bày tỏ, sở dĩ cô ấy phẫn nộ như vậy là bởi vì tưởng rằng cô cũng giống như Văn Lực Sinh, nhắc đến con trai Lương Trình của cô ấy là để uy hiếp cô ấy.
Cố Chi Tang: “…”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi. Tôi nhắc đến Lương Trình là bởi vì muốn nói cho cô biết, hành vi của bậc cha mẹ đi trước sẽ có thể ảnh hưởng đến phúc trạch của thế hệ sau.”
“Lương Trình đã có một người cha phạm tội giết người rồi. Nếu nghiệp chướng trên người cô càng dày nặng hơn thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của cậu bé.”
“Huống hồ, người và quỷ không đi chung đường được. Cho dù cô có tâm tư muốn bảo vệ nên mới ở lại bên cạnh cậu bé nhưng mà, thời gian lâu rồi, oán khí và âm khí của cô chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu bé.”
“Tuy nhiên, cô cũng không cần phải quá lo lắng. Tôi đã nhìn qua tướng mạo của Lương Trình rồi. Cậu bé đó quả thật là một đứa trẻ rất tốt, có tính cách kiên nghị. Trong tương lai, cho dù không có sự ủng hộ từ gia đình thì cậu bé vẫn sẽ có tiền đồ sáng lạn.”