Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 566: Tìm Được Bằng Chứng

Unknown Chương 566: Tìm Được Bằng Chứng

Tuy rằng, Âm Đức và tội lỗi của bậc cha mẹ quả thật có thể ảnh hưởng đến thế hệ đời sau nhưng cuộc đời của mỗi người sẽ trở thành bộ dạng như thế nào thì vẫn phải tùy thuộc vào bản thân bọn họ.

Cũng giống như lực Công Đức mà Văn Lực Sinh được thừa kế từ cha ông ta vậy.

Đó là phúc trạch cả đời của cha ông ta, nhưng bây giờ đã bị Văn Lực Sinh tiêu hao gần hết rồi.

Một vài tháng sau đó, khi không còn sự bảo vệ của lực Công Đức nữa thì những điều xấu xa mà ông ta đã làm trong quá khứ sẽ quay ngược lại phản phệ lên thân thể của ông ta.

Lưu Mỗ Hân không nghi ngờ gì về độ chân thực trong lời nói của Cố Chi Tang.

Cô ấy cúi thấp đầu:

“Đại nhân, tôi nhận tội. Tôi quả thật vì trả thù mà đã làm tổn thương một số người vô tội trong thành phố này. Nhưng tôi cũng sẽ nói thật lòng, có thể tận tay trừng phạt kẻ thù thì tôi hoàn toàn không hề hối hận.”

“Tôi đồng ý xuống địa ngục và tiếp nhận trừng phạt. Cho dù tôi có bị hồn phi phách tán thì tôi cũng chấp nhận.”

Cô ấy hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

“Còn về phần chiếc điện thoại di động mà cô đã nói thì lúc trước, Văn Lực Sinh không yên tâm về Lương Hữu Khang nên ông ta trả tiền cho Lương Hữu Khang rồi bắt anh ta đưa chiếc điện thoại di động đó cho mình.”

“Sau khi đập vỡ chiếc điện thoại thì ông ta đã ném nó xuống đáy hồ, bây giờ có vớt được lên thì cũng đã trở thành đống phế liệu rồi.”

“Nhưng mà, tôi biết người kia là một kẻ biến thái. Khi oán khí của tôi ngưng kết thành {Yểm} bám theo ông ta trở về nhà họ Văn thì tôi đã nhiều lần nhìn thấy ông ta…”

Tiếp theo, không biết Lưu Mỗ Hân đã nghĩ đến chuyện gì mà vẻ mặt của cô ấy lộ rõ sự chán ghét và căm hận:

“Tôi nhìn thấy Văn Lực Sinh đã sao chép tất cả video và ghi âm do tôi quay lại sang máy tính cá nhân của ông ta. Khi ở một mình thì ông ta sẽ mở ra và xem lại.”

“Trong thư mục máy tính kia không chỉ có video và hình ảnh của tôi mà còn có hình ảnh của một số phụ nữ khác!”

Cố Chi Tang bảo cô ấy mô tả lại một chút về vị trí Văn Lực Sinh lưu tập tin trong máy tính cá nhân rồi nói: “Yên tâm đi, sau khi lấy được những video kia thì bên cảnh sát có thể kết tội ông ta ngay.”

“Đúng rồi, tôi thấy cấp bậc của cô lại thăng cấp, đã bước vào hàng ngũ {Quỷ Tướng} rồi. Vì sao cô lại tiến bậc nhanh như vậy? Thi thể của cô có phải không được đặt trong quan tài hay không? Có chuyện gì khác đã xảy ra sao?”

Lưu Mỗ Hân có chút mờ mịt nói:

“Tôi không rõ lắm {Quỷ Tướng} là cái gì. Nhưng sở dĩ tôi tiến bậc nhanh là bởi vì tôi rất hận những người đó… Oán niệm của tôi cuồn cuộn không ngừng tăng trưởng, càng ảnh hưởng đến nhiều người thì năng lực của tôi lại càng mạnh mẽ.”

“Đại sư, cô đã đoán đúng rồi đấy. Đến tận bây giờ, thi thể của tôi vẫn còn đang ở dưới đáy hồ!”

Nói đến đây, trong mắt của Lưu Mỗ Hân lại bộc phát ra sự hận thù.

Theo như lời kể của cô ấy thì khoảng ba tháng trước, tên đạo sĩ vân du bốn bể kia không hề siêu độ cho cô ấy như lời ông ta đã nói, cũng không chôn cất cô ấy tử tế.

Vị huyền sư kia đã phơi xác cô ấy ở trên linh đường. Cũng không biết vì sao nhưng vào mấy ngày đó, năm giác quan của cô ấy lại cực kỳ nhạy bén, có thể nghe được rất rõ ràng từng lời trêu chọc và mắng chửi của đám dân làng xung quanh.

Lưu Mỗ Hân nằm ở linh đường trong ba ngày thì cả ba ngày vẫn luôn nghe dân làng bàn tán về “câu chuyện phong lưu” của cô ấy.

Vốn dĩ cô ấy đang có oán khí ngút trời thì lúc này đã bị kích thích nảy sinh sự hận thù.

Tiếp theo, cô ấy chỉ nhớ rõ vị đạo sĩ kia đã đóng một cái đinh màu đỏ vào vị trí trái tim của cô ấy rồi vào một buổi đêm đen kịt gió lớn, thi thể của cô ấy lại bị ném trở lại trong hồ.

Lúc này, cô ấy không còn bị đè nặng bởi tảng đá nữa mà như bị đè ép bởi một ngọn núi vô hình. Thi thể không thể nổi lên được và hồn phách cũng không thể rời khỏi “hồ Thần Nữ”.

Bất kể ngày hay đêm, cái đinh được đóng ở trái tim kia vẫn luôn khiến hồn thể của cô ấy vô cùng đau nhức, thống khổ không thể chịu nổi.

Tóm lại, cứ từng chuyện liên tiếp ập đến đã bức điên cô ấy, khiến cô ấy bạo nộ và cuồng giận. Cuối cùng, lý trí của Lưu Mỗ Hân đã bị oán hận bao phủ, không kiêng nể gì nữa và khuếch tán toàn bộ âm khí làm hại mọi người trên trần gian.


Bình Luận (0)
Comment