Lúc Cố Chi Tang thông báo cho bọn họ rằng, nơi này xuất hiện đại quỷ đã tiếp cận cấp bậc “Quỷ Tướng” thì rất nhiều người trong tổng bộ đều không tin. Bọn họ cảm thấy cô đang nói quá mọi chuyện.
Dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ được rằng, Cố Chi Tang còn đang đánh giá tương đối cẩn thận.
Vị huyền sư đến từ tổng bộ liên tục xác nhận với cô ấy: “Thật sự không cần áp dụng bất kỳ biện pháp đề phòng gì hay sao? Đây chính là {Quỷ Tướng} đấy, một khi nó xổng ra ngoài thì tất cả mọi người trong thành phố đều xong đời mất!”
Ngật Liêu Thiền – người tuyệt đối tin tưởng vào Cố Chi Tang, vô cùng bình tĩnh trả lời:
“Tang Tang nói rằng Lưu Mỗ Hân không có ý định gây họa cho trần gian. Cô ấy đã tự nguyện xuống địa phủ để chịu phạt {Nghiệp Hỏa} rồi.”
“Hơn nữa, cho dù cô ấy thật sự muốn quấy nhiễu sự yên bình trên trần gian thì trong số những người ngồi đây, ngoại trừ Tang Tang ra, ai ngăn cản được chứ? Ngay từ quá trình vận chuyển thi thể thì chắc chắn sẽ bị cô ấy đạp bay cả người lẫn xe rồi.”
Vị huyền sư kia nghẹn họng không nói nên lời, muốn phản bác lại nhưng cũng không tìm được từ nào cả.
Một giờ sau, Cố Chi Tang đầy mệt mỏi, cầm ba lá bùa vừa được vẽ ngay tại chỗ và đi đến bên ngoài nhà xác.
“Một lúc nữa, tôi sẽ nhổ ra {Đinh Phệ Hồn} này. Đây là một hung vật có thể làm tổn thương cả {linh vật} trong hồ nên trong lúc bảo quản nó thì mọi người phải cực kỳ cẩn thận.”
“Cứ điều tra theo sự xuất hiện vào ba tháng trước của huyền sư kia thì nhất định sẽ tìm thấy một vài thứ có ích.”
Đúng vậy, cái đinh đỏ như máu này vốn dĩ không phải là “Đinh Trấn Hồn” dùng để trấn áp hồn phách, giúp quỷ hồn ngủ yên.
Mà trái lại, nó là một loại hung vật được luyện chế từ đủ loại âm vật dưỡng âm, dưỡng sát như: thi thể con người, độc trùng, máu tươi của trẻ em, v.v… Là một thủ đoạn hại người cực kỳ ác độc và nham hiểm.
Bình thường, khi “Đinh Phệ Hồn” được cắm vào thân thể người đã khuất thì sẽ khiến cho hồn phách của người đó ở dưới địa ngục cảm nhận được sự đau đớn xuyên thấu tâm can.
Nếu bậc tổ tiên, cha chú không được sống yên ổn ở dưới âm phủ thì vận thế của tổ trạch cũng sẽ bị phá hủy, vận mệnh của đời con cháu sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí số mệnh dòng tộc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Đinh Phệ Hồn” được cắm vào trong thân thể của Lưu Mỗ Hân còn là hung khí có phẩm cấp bậc cao.
Tuy nhiên, hành động này cũng không phải muốn hãm hại đời con cháu của Lưu Mỗ Hân mà chỉ là muốn khiến cô ấy không thể siêu thoát, oán khí càng ngày càng dày đặc hơn cho đến khi mất hết lý trí và biến thành một “Quỷ Tướng”.
Người đứng đằng sau thúc đẩy tất cả mọi chuyện rõ ràng là muốn nuôi dưỡng một đại hung vật ở trong “hồ Thần Nữ”!
Vào thời khắc Cố Chi Tang nhổ “Đinh Phệ Hồn” đang cắm bên trên ra thì thi thể của Lưu Mỗ Hân đã ngay lập tức trở nên khô quắt lại.
Thi đốm bắt đầu xuất hiện trên làn da và bốc mùi hôi thối.
Nhưng trên khuôn mặt của âm hồn đang lặng yên bàng quan bên cạnh thì lại lộ ra vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng.
Cô ấy sờ lên phần ngực không còn cảm thấy đau nhức, khó chịu như trước nữa rồi cúi đầu thật sâu về phía Cố Chi Tang để bày tỏ lòng biết ơn.
Ngay sau đó, cô ấy đã tự nguyện nhập vào lá bùa đã được Cố Chi Tang chuẩn bị từ trước, lặng lẽ chờ đợi được đưa về âm phủ.
Sau khi nhìn thấy âm hồn kia biến mất thì tất cả mọi người trong Linh Tổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Người của tổng bộ nhìn thấy Cố Chi Tang bước ra ngoài thì đã lộ ra sắc mặt kích động, đi đến bắt tay với cô:
“Chỉ đạo Cố, tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ. Cô đã cứu vớt dân chúng trong thành phố này. Nếu không nhờ cô thì chỉ sợ rằng nơi này sẽ gặp tai họa khủng khiếp mất!”
Cố Chi Tang: “Không phải, tôi chỉ làm hết sức để hoàn thành viên mãn ủy thác mà mình đã nhận thôi.”
Người ở tổng bộ nghĩ thầm trong lòng: “Đây đâu thể được coi là hoàn thành viên mãn được, đây là đã hoàn thành vượt trội, thậm chí còn giải quyết vấn đề nảy sinh thêm có độ khó địa ngục nữa!”
“Thù lao trả cho ủy thác của cô đã được chúng tôi chuyển về tài khoản rồi.”
Cố Chi Tang gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã thấy được.
Số tiền được hiển thị trên phần mềm ứng dụng đã tăng gấp ba lần so với lúc đầu khi cô nhìn thấy.
Và bây giờ, trên phần mềm ứng dụng của Linh Tổ, nhiệm vụ ủy thác “Vụ án thi thể chìm dưới hồ Thần Nữ” đã được đánh dấu hoàn thành, trở thành một tài liệu lưu trữ có thể đọc lại và cấp bậc của ủy thác cũng từ “Nguy Hiểm” đổi thành “Địa Ngục Nguy Hiểm”.
Sau khi kết án, chưa đầy nửa giờ, số lượng người đọc lại vụ án này đã vượt quá một trăm rồi.
Những thành viên khác trong Linh Tổ ở khắp các nơi trên cả nước ban đầu chỉ tò mò về vị chỉ đạo viên đột ngột được phân chức này, muốn đọc lại vụ án cô đã nhận để xem cô rốt cuộc tài giỏi cỡ nào.
Kết quả, khi bọn họ nhìn thấy độ khó của ủy thác thì đã hoàn toàn bị kích thích trí tò mò.