“Chuyện này quả thật đã xảy ra vào một tuần trước. Tháng này, chúng tôi sẽ tổ chức lễ mừng thọ tuổi 80 cho cha chồng tôi.”
“Hơn nữa, ông ấy cũng cao tuổi rồi, vẫn luôn sống ở dưới nông thôn mà chồng tôi lại là con trai duy nhất của ông ấy, cũng là đứa con trai quý báu sinh ra khi hai cha mẹ chồng đã già.”
“Cho nên, loại chuyện quan trọng như làm lễ mừng thọ này sẽ chỉ có một mình gia đình chúng tôi đứng ra xử lý. Do đó, chúng tôi cũng khá bận rộn.”
“Gia đình chúng tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi, sẽ mời một vài gánh hát đến và tổ chức một bữa tiệc sôi động trong hai ngày ở dưới quê nhà.”
“Cha chồng của tôi đặc biệt yêu thương Tiểu Hạ - cũng chính là con trai của tôi. Ông nội mừng thọ thì tất nhiên cháu đích tôn cũng phải có mặt rồi. Vì vậy, con trai của tôi cũng trở về nông thôn cùng chúng tôi.”
“Cha chồng tôi thích sống trong căn nhà cũ được đắp bằng đất, kiểu ngày xưa. Ông ấy nói rằng phải sống trong nhà đất mới có cảm giác như đang ở nhà nên sau khi trở về quê, cả gia đình chúng tôi cũng sống ở đó.”
Ngôi nhà đắp đất kia tuy rằng cũng khá bất tiện cho sinh hoạt nhưng dù sao cũng là ngôi nhà yêu thích của ông cụ.
Hơn nữa, một vài năm trước, chồng của cô ấy đã bỏ tiền ra và mời công nhân xây dựng trong thôn đến sửa chữa và trùng tu lại. Cho nên, bên trong căn nhà vẫn khá rộng rãi và sạch sẽ.
Vì vậy, “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng không có oán giận gì.
Sau khi trở về quê nhà, cô còn phải bận rộn giao lưu với các cô dì chú bác trong thôn, thăm hỏi gia đình anh họ, chị họ nên đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quản lý đứa con trai.
Do đó, con trai nhà mình đã làm gì vào hai ngày đầu tiên về quê thì cô ấy cũng không để ý lắm.
Lúc sau, con trai cô ấy đã náo loạn ầm ĩ vào lúc cô ấy đang bận rộn, còn rên rỉ nói rằng không muốn tiếp tục ở lại nông thôn nữa.
Thằng bé nói rằng nó không thích nơi này nên còn bị cô ấy và chồng mắng một trận. Bọn họ chỉ nghĩ rằng con trai nhà mình quá yếu ớt.
Kết quả, vào buổi sáng ngày hôm sau, “Tiếu Khẩu Thường Khai” thức dậy sớm để nấu cơm. Khi cô ấy làm xong cơm thì muốn vào phòng để gọi con trai dậy ăn gì đó.
Nhưng không ngờ được rằng, khi đẩy cửa vào căn phòng của con trai đang ở thì cô ấy đã trợn tròn cả hai mắt.
“Không có ai cả.” Giọng nói của “Tiếu Khẩu Thường Khai” có chút khàn khàn, nói với Cố Chi Tang.
Cô ấy vô cùng sợ hãi, gấp gáp tìm kiếm vài vòng, lục tung tất cả ngóc ngách nhưng vẫn không thấy con trai đâu!
Có lẽ bởi vì hành động của cô ấy tạo ra âm thanh hơi lớn, giọng nói gọi con trai cũng tràn ngập lo lắng nên chồng của cô ấy đã chạy đến xem.
Khi anh ấy nhìn thấy cảnh tượng trống không trong phòng, đứa con trai vốn dĩ đang êm đẹp ngủ trong phòng mà giờ lại không thấy đâu nữa thì chồng cô ấy cũng bị hoảng sợ.
Ngay khi bọn họ vội vã muốn chạy đi tìm trong thôn hoặc lên thị trấn báo cảnh sát thì con trai nhà bọn họ đã dụi mắt đứng trong một căn nhà cũ nát ở bên đối diện, cách nhà bọn họ một con đường nhỏ: “Mẹ, con ở trong này.”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” nhìn thấy cậu bé thì lập tức vô cùng tức giận, nghĩ rằng con trai cố ý giận dỗi với mình nên làm trò để hù dọa cha mẹ.
Do đó, cô ấy lập tức bước đến, kéo cậu bé vào lòng rồi đánh mạnh hai cái vào mông cậu bé.
“Con còn dám chạy loạn nữa không? Con muốn dọa chết mẹ con à?!”
Cậu bé òa khóc, vừa khóc vừa kêu gào: “Con không chạy loạn, hu hu, con không chạy đi đâu cả! Khi vừa thức dậy thì con đã ở bên trong căn phòng kia rồi!”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” không tin lời nói của cậu bé, còn đánh thêm hai cái rồi răn dạy: “Con còn nói dối à? Không phải con chạy đến chỗ này thì có thể là quỷ quái bế con đến đây sao?! Cha nó, anh nghe con anh nói kìa, đã làm sai rồi còn cãi bướng, anh cứ mặc kệ như vậy à?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía chồng mình thì lại thấy khuôn mặt của chồng cô ấy rất kỳ quái, trong mắt còn hiện lên sự kinh hãi nhàn nhạt.
Khi “Tiếu Khẩu Thường Khai” nói đến đây thì cũng nuốt nước bọt một chút rồi mới tiếp tục kể:
“Sau đó, tôi đã nghe chồng tôi kể lại rằng, trước kia, có một ông già lớn tuổi đã ở trong căn nhà cũ nát phía đối diện với căn nhà đất của cha chồng tôi. Ông ấy là một người già neo đơn, không có con cái, sống rất khổ cực…”
“Hơn một tháng trước, ông ấy đã chết trong ngôi nhà đổ nát này, còn chết ở… ngay trên chiếc giường đã hơi sụp xuống mà con trai tôi không biết vì sao đã nằm trên đó.”
Giọng nói của cô ấy run rẩy: “Người phát hiện ra thi thể của ông cụ kia là cha chồng tôi. Khi được tìm thấy thì ông cụ ấy đã… qua đời được hai, ba ngày, cơ thể đã cứng đờ hết rồi.”