Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 582 - Chương 582: Ông Cụ Họ Vương (1)

Unknown Chương 582: Ông Cụ Họ Vương (1)

Nghe xong câu chuyện của “Tiếu Khẩu Thường Khai” thì Cố Chi Tang không khỏi hơi nhướng mày.

Một số khán giả có lá gan hơi nhỏ cũng hơi giật nảy mình:

[Tóc gáy của tôi dựng đứng hết lên rồi đây!! Vốn dĩ còn đang hơi buồn ngủ mà giờ tôi đã tỉnh táo hoàn toàn rồi.]

[Cứu mạng, chỉ nghe miêu tả lại mà bắp chân của tôi mềm nhũn cả rồi. Chuyện này cũng quá kinh dị đi, làm sao mà đứa trẻ lại có thể chạy đến chiếc giường trong nhà người chết để ngủ vậy? Con cái không ngủ ở nhà mà người lớn không hay biết gì sao?]

[Dựa vào kinh nghiệm theo dõi từ những lần trước thì tôi có một suy đoán khá hợp lý rằng, có phải người trong gia đình này đã làm gì đó trêu chọc ông cụ ở nhà đối diện hay không? Vì vậy nên đối phương mới ghi hận, đã chết cũng biến thành quỷ hồn đến tìm đứa trẻ nhà này để trả thù?]

[Nhất định là bị quỷ “bế” đi rồi! Ở vùng nông thôn bên phía chúng tôi có một số tin đồn về chuyện “quỷ bế người”. Nghe nói vào khoảng thời gian giữa trưa hoặc là lúc đêm khuya là những thời điểm rất hay bị Lệ Quỷ bám theo, dễ va chạm một số thứ quỷ quái gì đó.

Những người bị quỷ “bế” đi sẽ có cảm giác mê man, hỗn loạn, thấy lòng bàn chân của mình như đang lơ lửng trên không trung, không hề chạm đất, bị thứ vô hình gì đó kéo đi!

Nếu ở gần đó có một cái giếng sâu thì sẽ bị quăng thẳng vào đó. Sang ngày hôm sau, khi người nhà phát hiện và bắt đầu tìm kiếm người bị mất tích thì người kia đã sớm chết ở trong giếng rồi!]

[…]

“Tiếu Khẩu Thường Khai” cầm điện thoại di động trong tay nên cũng có thể nhìn thấy những bình luận có số lượt thích cao trong khu vực bình luận.

Khi cô ấy nhìn thấy câu “lúc phát hiện thì người kia đã sớm chết” thì trong lòng cô ấy đột nhiên nảy sinh sự hoảng loạn, nghĩ lại mà sợ.

Đúng lúc này, ở đầu bên kia màn hình, Cố Chi Tang đã lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao? Chắc hẳn vẫn còn xảy ra một số việc khác nữa nên mới khiến cho sinh mệnh của cậu bé càng ngày càng yếu hơn.”

“Tiếu Khẩu Thường Khai” “ừm” một tiếng rồi tiếp tục kể về những chuyện đã xảy ra vào hai ngày trước và tất cả những sự việc kỳ lạ xung quanh con trai nhà mình.

“Lúc đó, tôi và chồng vẫn còn cảm thấy nghi ngờ, cho rằng làm sao lại xảy ra một chuyện huyền bí như vậy được. Sao một người sống sờ sờ lại có thể đột nhiên biến mất ở trong nhà rồi xuất hiện ở một căn phòng khác được?”

“Tiếu Khẩu Thường Khai” nói:

“Tôi xác định chắc chắn vào buổi tối hôm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Hạ nằm lên giường. Hơn nữa, vào buổi sáng ngày hôm sau, chăn đệm trong phòng thằng bé cũng rối loạn, có dấu vết từng có người nằm nên chứng tỏ tôi không hề nhớ nhầm.”

Đúng là con trai của cô ấy đã leo lên giường ngủ ở nhà mình vào đêm hôm trước.

Tuy nhiên, cho dù cậu bé có nghịch ngợm, thích gây sự cỡ nào thì rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi mà thôi.

Nhìn thấy con trai gào khóc, uất ức, không ngừng nói rằng bản thân không hề chạy loạn thì “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng cảm thấy cậu bé không thể nào làm ra chuyện chạy ra khỏi nhà giữa đêm hôm chỉ vì muốn dọa cha mẹ như vậy.

Chẳng lẽ…

Trong căn nhà đối diện kia thật sự có điều kỳ lạ sao?!

“Tiếu Khẩu Thường Khai” sốt ruột, hốt hoảng bế con trai về nhà. Chờ đến khi cha chồng thức giấc thì cô ấy lập tức nói chuyện này cho ông ấy biết.

“Cha, căn nhà trống ở đối diện nhà chúng ta có thật sự đã có một ông già chết ở trong đó sao?”

Cha chồng trả lời là “Đúng”.

Theo lời kể của cha chồng thì người sống ở căn nhà đất phía đối diện, chỉ cách nhà bọn họ một con đường nhỏ là một ông cụ họ Vương, cùng tuổi với cha chồng cô ấy, năm nay cũng khoảng 80 tuổi.

Hai ông cụ đều là những người sinh ra vào thời kỳ đất nước mới được kiến thiết, là một thời kỳ khốn khó trăm bề. Cả hai đều là người cùng một làng, từ nhỏ đã nghịch bùn chơi đùa với nhau và cùng trưởng thành.

Nhưng gia đình của ông cụ họ Vương thì nghèo hơn một chút, trong nhà chỉ có một người cha bị què và hai mẫu đất cằn cỗi.

Tuy rằng ông cụ họ Vương cũng là người thật thà, chịu khó, siêng năng cần cù trồng trọt cả năm trời nhưng số lương thực thu hoạch được cũng chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống mà thôi.

Sau đó, ông cụ họ Vương đã kết hôn ở độ tuổi hai mươi với một người phụ nữ ở làng bên cạnh, cũng sinh con sớm và có một cuộc sống yên bình trong vài năm.

Trái lại, cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” thì từ lúc kết hôn đến khi ngoài bốn mươi tuổi vẫn chưa có mụn con nào. Ông ấy đã phải đến bệnh viện kiểm tra không biết bao nhiêu lần.


Bình Luận (0)
Comment