Cha chồng của cô ấy còn đến tận bệnh viện thủ đô để khám nhưng bác sĩ ở nơi đó nói rằng mẹ chồng của cô ấy không có vấn đề gì cả, người có vấn đề ở đây là ông ấy.
Ông ấy bị bệnh tinh trùng yếu gì đó, tóm lại rất khó có con.
Trong khoảng thời gian đó, cha chồng của cô ấy đã sống cực kỳ ngột ngạt bởi vì người dân làng trong thôn luôn nói ông ấy là một người tuyệt tự. Bọn họ còn nói ông ấy không sinh được con thì về sau không có người dưỡng lão, muốn gia đình ông ấy chuyển ra khỏi thôn.
Ai ngờ được rằng, không quá hai năm sau, hai vợ chồng trung niên đã hơn bốn mươi tuổi lại bất ngờ mang thai thành công, sinh ra chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai”.
Điều này làm cho cha mẹ chồng của cô ấy quá đỗi vui mừng!
Sau khi sinh con ra thì gia đình của bọn họ chỉ có bốn bức tường.
Cha chồng nhìn đứa con trai quý báu không dễ dàng mới có được đang kêu khóc vì đói, lại nhìn người vợ còn đang ở cữ của mình thì ông ấy mới cắn răng quyết định lén lút đi theo mấy tên côn đồ gan lớn trong thôn làm công việc đầu cơ buôn bán.
Có vài lần ông ấy đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, suýt chút nữa còn bị bắt ngồi tù.
Dựa vào quá trình mài giũa sự gan dạ và tích lũy được chút tài sản ban đầu, người cha chồng đã hơn năm mươi tuổi, sắp bước một chân xuống mồ của cô ấy lại vội vàng bắt kịp trào lưu của thời đại, xuống biển kinh doanh.
Chờ đến khi ông ấy đã gây dựng được một cơ ngơi cũng được coi là khá giả thì đã dẫn theo người chồng của cô ấy lúc đó mới hơn mười tuổi, áo gấm về làng.
Khi đó, cha chồng của cô ấy mới phát hiện ra người bạn chơi từ nhỏ mà ông ấy từng hâm mộ kia đã không còn cuộc sống yên bình, hạnh phúc như trước.
Ông già họ Vương ăn mặc quần áo rách nát, bẩn thỉu, chưa đầy sáu mươi mà tóc đã bạc trắng cả đầu. Khuôn mặt của ông ấy đầy vẻ tang thương, sầu khổ, che kín nếp nhăn, sống một thân một mình trong căn nhà tồi tàn.
Cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” đã hỏi thăm những người khác trong thôn và mới biết được, sau khi ông ấy rời khỏi thôn thì người bạn thời thơ ấu của ông ấy đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng ảm đạm.
Gia đình của ông cụ họ Vương sống một cuộc đời bần cùng và nghèo khó, chỉ dựa vào việc trồng trọt trên mảnh đất cằn cỗi kia.
Đứa con trai duy nhất của ông ấy muốn thay đổi vận mệnh nên đã nghe theo những người khác ở trong thôn, muốn đi xuống biển, vào thành phố để bán quần áo.
Cậu con trai không muốn sống cuộc đời nghèo khó, suốt ngày chỉ trồng trọt như vậy nên đã trốn ông Vương đi lên thành phố với những người khác.
Kết quả, đám người bọn họ đã trêu chọc vào dân anh chị trong vùng và bị người ta chém chết trong một cuộc xung đột.
Cậu con trai đã chết hơn hai năm rồi.
Bởi vì con trai độc nhất đã qua đời nên vợ của ông cụ họ Vương đã bị đả kích tinh thần, không bao lâu sau cũng buông tay rời khỏi trần gian, để lại một mình ông ấy sống cô độc như một cái xác không hồn trong thôn.
Sau khi nghe câu chuyện thảm thương của gia đình ông bạn già, cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng rất thổn thức.
Một vài năm sau, khi chồng của cô ấy trưởng thành thì cha chồng cũng không còn làm việc được nữa, lựa chọn về quê nhà để dưỡng lão.
Lúc này, cả hai ông cụ đã gần bảy mươi tuổi lại trở thành hàng xóm của nhau như khi còn nhỏ. Tuy nhiên, cuộc sống của hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” có lương hưu, cũng có tiền tiết kiệm của riêng mình. Căn nhà ở quê cũng được sửa chữa lại, bên trong có đầy đủ tủ lạnh, đồ điện, cái gì cần thiết đều có cả.
Bình thường, ông cụ sẽ ở trong nhà nghe đài radio hoặc là vác cần câu đi câu cá.
Cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã, dễ chịu.
Nhưng ông cụ họ Vương gần đất xa trời ở căn nhà cách một con đường thì lại vác cái lưng còng tự trồng rau trong sân nhỏ nhà mình. Ông ấy còn thường xuyên đi ra chợ để nhặt nhạnh rác rưởi, lục tìm một số lá rau nát đã bị người ta vứt đi.
Mãi cho đến hai tháng trước, tình hình sức khỏe của ông cụ họ Vương đã cực kỳ suy yếu.
Mỗi khi cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” nhìn thấy ông ấy bước ra khỏi cửa nhà thì đều cảm thấy ông ấy gầy như một bộ xương khô vậy, cũng sợ rằng ông bạn già này không còn nhiều thời gian nữa.
Quả nhiên, khoảng vài ngày sau, cha chồng của cô ấy đã phát hiện ra thi thể cứng đờ, bốc mùi hôi thối của ông cụ họ Vương.
Ông cụ đã đột ngột phát bệnh và qua đời, biểu cảm đau đớn trước khi chết của ông ấy vẫn còn in hằn trên khuôn mặt.