Sau khi nói xong mọi chuyện thì “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng tràn đầy hy vọng dò hỏi:
“Đại sư Cố, cô cảm thấy tà vật trốn trong thân thể của con trai nhà tôi có thể đuổi đi được một cách thuận lợi hay không? Nếu vẫn thất bại thì tôi có thể mời cô giúp gia đình tôi một chút, được không?”
Cố Chi Tang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ tôi có thể xem thử giúp bạn luôn. Bạn có ảnh chụp của ông cụ ở căn nhà đối diện hay không?”
“Sao tôi có thể có được…”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” đang nói thì hơi ngừng lại một chút sau đó mới nói tiếp: “Hình như đúng là có thật, cô đợi tôi một chút.”
Đại khái khoảng vài phút sau, phần tin nhắn riêng tư của Cố Chi Tang đã hiển thị một tin nhắn mới, là một bức ảnh được gửi đến bởi “Tiếu Khẩu Thường Khai”.
Khi nhìn vào bức ảnh màu trắng đen kia thì cô không khỏi nhíu mày thật chặt.
Đây rõ ràng là một bức ảnh chụp phông đen trắng, được lồng trong khung ảnh gỗ, được dùng để làm ảnh thờ.
Nhìn khung cảnh xung quanh của bức ảnh là một bức tường đã khô nứt nẻ, chuyển màu hơi ố vàng thì Cố Chi Tang lập tức hiểu ngay, vừa rồi, “Tiếu Khẩu Thường Khai” đã đi sang căn nhà cũ bên đối diện và dùng điện thoại di động để chụp bức ảnh thờ ở đó.
Nói thật, loại hành vi như này thật sự không lễ phép, cũng cực kỳ xúc phạm người chết.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến tâm tình bây giờ của cô ấy thì Cố Chi Tang cũng tạm thời chưa nói gì thêm.
Bức ảnh đen trắng này là do dân làng tìm được trong số ít di vật mà ông cụ họ Vương để lại, có vẻ là bức ảnh cũ đã chụp từ mười mấy năm trước.
Trong ảnh, tuy rằng người đàn ông trung niên kia có khuôn mặt khá mệt mỏi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự hàm hậu, thành thật của ông ấy.
Khi còn sống, cuộc đời của ông ấy quả thật vô cùng chua xót, cả đời chưa được hưởng thụ bất kỳ ngày lành nào. Trong những năm cuối đời thì ông ấy lại liên tiếp mất đi vợ và đứa con trai duy nhất.
Tuy nhiên, ông ấy như một con trâu già cặm cụi cày xới mảnh đất cằn cỗi vậy, chỉ biết chết lặng chấp nhận tất cả.
Cho dù từ ngũ quan, hay là mười hai cung mệnh trên khuôn mặt của ông cụ họ Vương thì Cố Chi Tang hoàn toàn không hề nhìn ra chút manh mối nào của một người làm việc gian ác.
Cô cũng không cho rằng một người như vậy, sau hơn một tháng chết đi vì phát bệnh đột ngột lại chuyển hóa thành một ác quỷ hung dữ và đi hãm hại con cháu của ân nhân.
Tuy nhiên, “Tiếu Khẩu Thường Khai” lại cực kỳ chắc chắn rằng, ngoại trừ căn nhà đổ nát của ông cụ họ Vương thì cả nhà bọn họ đã không đi đến nơi nào cả. Hơn nữa, từ lời kể của Tiểu Hạ thì đúng là cậu bé đã mơ thấy ông cụ họ Vương.
Cố Chi Tang hơi suy tư một chút, cảm thấy trong câu chuyện này có một chút kỳ quặc không thể nói nên lời.
Cho dù thật sự là do ông cụ họ Vương gây ra thì chắc hẳn cũng phải có ẩn tình khác.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì cô đã nói: “Từ tướng mạo của ông cụ này thì tôi không thể nhìn ra được thêm điều gì có ích. Bạn có thể bật camera quay chụp trực tiếp toàn bộ căn nhà cũ kia được không? Hoặc là chụp ảnh từ trong ra ngoài cho tôi xem.”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” do dự một lát, cũng sợ chỉ chụp ảnh thì sẽ không cung cấp được thông tin đầy đủ nên đã đồng ý với cô:
“Bây giờ tôi sẽ sang đó mở camera luôn.”
Sau khi cô ấy mở camera lên thì Cố Chi Tang đã quan sát kỹ lưỡng kiến trúc của tòa nhà trên màn hình.
Căn nhà kia thật sự có thể nói là vô cùng cũ nát, ngay cả cổng lớn cũng đã bị lệch trục và xiêu vẹo rồi.
Khi “Tiếu Khẩu Thường Khai” cầm điện thoại di động, di chuyển một vòng quanh căn nhà thì Cố Chi Tang đã có thể xác định được thầy pháp ở địa phương đã nói đúng. Trong gian nhà này quả thật có âm hồn lưu lại nhưng oán khí cũng không nồng đậm lắm.
“Đây là toàn bộ cảnh tượng bên trong căn nhà, cái giường đằng kia… chính là nơi con trai tôi từng nằm trên đó.”
Sau khi “Tiếu Khẩu Thường Khai” quay trong nhà xong thì đã đi ra bên ngoài.
Bởi vì cô ấy vừa cầm thiết bị trên tay, vừa đi vừa quay nên màn hình cũng không phải ổn định lắm.
Ngay lúc cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng của căn nhà cũ nát này và định nói sẽ tắt camera đi với Cố Chi Tang thì trong loa điện thoại đã vang lên giọng nói rõ ràng của cô, âm thanh còn có một chút nghiêm túc:
“Từ đã, bạn hãy giữ nguyên động tác bây giờ đi.”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” sửng sốt một chút nhưng vẫn làm theo: “Đại sư Cố, làm sao vậy?”
Cố Chi Tang hơi nheo đôi mắt phượng của mình, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Bạn cứ giữ nguyên tư thế này rồi hướng góc máy quay lên phía trên.”
“Tốt lắm, có thể dừng lại ở góc độ này.”
Khi nhìn thấy kết cấu kiến trúc ở trên màn hình thì Cố Chi Tang đã im lặng một lúc.
“Tiếu Khẩu Thường Khai” mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, có chút lo lắng hỏi:
“Sao vậy đại sự Cố, góc độ này chính là đang hướng về phía nhà của tôi…Có vấn đề gì sao?”