Cố Chi Tang: “Đó là nhà bạn sao?”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” nói: “Đúng vậy, đó là nhà ở quê của chúng tôi, tự xây dựng trên nền nhà được phân ngày xưa. Cha chồng của tôi đã cao tuổi rồi, sau khi về quê dưỡng lão thì vẫn luôn ở tại căn nhà này, đã sống ở đây hơn mười năm rồi.”
“Lần này, chúng tôi trở về quê để tổ chức tiệc mừng thọ vốn dĩ cũng ở bên căn nhà này. Nhưng sau khi xảy ra chuyện với Tiểu Hạ thì gia đình chúng tôi không còn dám tiếp tục ở lại căn nhà đối diện với nhà của ông cụ họ Vương kia nữa.”
Từ lời kể của cô ấy thì sau khi biết được căn nhà tồi tàn đối diện có quỷ, bọn họ không những không dám để cho con trai Tiểu Hạ đến gần nơi này nữa mà ngay cả bản thân hai vợ chồng cũng sợ hãi, không dám sống trong nhà mình.
Bây giờ cả gia đình bốn người bọn họ bị buộc bất đắc dĩ, phải chuyển đến sống tạm trong một khách sạn phía đầu thôn.
Cha chồng ở một mình một phòng, còn “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng ở một phòng đơn.
Vì để thuận tiện cho việc bày trận trừ tà nên con trai Tiểu Hạ của bọn họ đã được sắp xếp ở cùng với thầy pháp trong một căn phòng lớn nhất khách sạn.
Tuy rằng thầy pháp này cũng có uy tín khá tốt ở khu vực lân cận nhưng gia đình “Tiếu Khẩu Thường Khai” vẫn có chút không yên tâm. Do đó, chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” cũng là đàn ông nên đã ở cùng một phòng với thầy pháp và Tiểu Hạ.
Cố Chi Tang hơi đăm chiêu một lúc, sau đó bảo “Tiếu Khẩu Thường Khai” cứ cầm thiết bị ghi hình như vậy rồi đi về phía căn nhà cũ của bọn họ.
Đợi đến khi cô ấy đến gần một căn phòng nhỏ bên góc, còn chưa kịp mở cửa phòng ra thì Cố Chi Tang đã bỗng nhiên lên tiếng:
“Căn phòng này chính là phòng của con trai nhà bạn đã ở, đúng không?”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” sửng sốt một chút rồi nói: “Đúng vậy, căn phòng này và phòng bếp ở bên trong, tính thêm cả phần sân nhỏ bên ngoài đều là phần được xây dựng thêm sau khi mở rộng và cải tạo ngôi nhà này.”
“Trước khi bắt đầu sửa chữa thì cha chồng của tôi đã nói rằng sẽ xây cho cháu trai nhà mình một căn phòng riêng.”
Vừa dứt lời thì cô ấy cũng đẩy cửa phòng ra.
Trên màn ảnh, căn phòng nhỏ được trang trí khá ấm cúng, giấy dán tường có màu xanh và màu trắng, trong phòng cũng có một số đồ chơi của trẻ em.
Bây giờ là buổi sáng, ánh nắng mặt trời đang xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Rõ ràng có ánh nắng mặt trời rực rỡ và trang trí trong phòng cũng rất ấm áp nhưng đối với một số ít khán giả có thể chất nhạy cảm thì bọn họ lại có cảm giác cực kỳ không tự nhiên, tương đối không thoải mái lắm.
[Là ảo giác của tôi hả? Sao tôi cảm thấy căn phòng này cứ âm u thế nào ấy. Khi người đến xin giúp đỡ bước vào trong thì tôi đã cảm thấy không thoải mái rồi…]
[Mẹ kiếp, người chị em vừa nói không thoải mái kia ơi, tôi cũng có cảm giác y hệt đấy!! Tôi cảm thấy căn phòng này có chút chật chội, còn cảm thấy hơi ẩm ướt và ngột ngạt.]
Tuy nhiên, đa số khán giả theo dõi livestream đều không cảm nhận được gì cả, cũng không hề thấy căn phòng nhỏ này có gì không ổn.
Khi Cố Chi Tang nhìn toàn bộ bố cục và tình huống trong căn phòng thì đôi mắt phượng của cô đã hơi nheo lại.
Lúc này, bên ngoài phòng nghỉ của Cố Chi Tang đột nhiên có người gõ cửa. Cô đã ấn ống kính máy quay hạ thấp một chút rồi nói: “Chờ tôi một tí, tôi cần lấy một số đồ vật để thực hiện một nghi thức nhỏ.”
“Vào đi.”
Trợ lý Tiểu Chu mở cửa, ló đầu vào từ khe cửa. Cô ấy đang cầm một túi giấy trong tay.
Tiểu Chu bước nhanh vào trong phòng, đưa túi giấy cho Cố Chi Tang rồi lập tức quay đầu rời đi, thuận tiện cũng đóng luôn cửa phòng lại.
Cố Chi Tang lấy từ trong túi ra một tấm ảnh vừa mới in xong, còn mang theo hơi ấm của máy in và cũng chỉnh lại góc quay của camera.
Những khán giả trong phòng livestream chỉ có thể nhìn thấy cô đang chà xát nhẹ nhàng hai lòng bàn tay vào nhau, sau đó đặt một mảnh giấy kẹp giữa hai tay, miệng lẩm bẩm niệm chú thuật gì đó.
Những khán giả khác không biết mảnh giấy kia là gì nhưng “Tiếu Khẩu Thường Khai” đã mơ hồ đoán được thông qua một góc màu xám hơi lóe lên trên màn ảnh.
Chắc hẳn Cố Chi Tang đã in tấm ảnh thờ của ông cụ họ Vương kia ra.
Vài phút sau, người phụ nữ trẻ trên màn ảnh đã đặt bức ảnh xuống, lại lấy ra ba đồng xu Thông Bảo Đế và tung hai quẻ.
Sau khi nhìn vào quẻ tượng thì trong lòng Cố Chi Tang cũng đã hiểu rõ.
“Đại sư Cố, sao rồi?”
“Gia đình bạn đã đi sai hướng rồi. Tuy rằng con trai của bạn quả thật đã đụng phải tà ám nhưng cũng không nhất định là do ông cụ ở căn nhà đối diện như các bạn đã nghĩ.”
“Vấn đề cốt yếu là ở chính căn nhà của các bạn, hơn nữa đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc đến con trai nhà bạn.”
“Tiếu Khẩu Thường Khai”: “?!”
Khán giả: “?!”
Lời nói của Cố Chi Tang khiến cho vẻ mặt của “Tiếu Khẩu Thường Khai” tràn đầy mờ mịt, lắp bắp hỏi lại:
“Tôi, là vấn đề của gia đình chúng tôi sao? Không thể nào đâu, đại sư Cố. Cha chồng của tôi vẫn luôn ở trong căn nhà này đã nhiều năm rồi, nhưng cho đến tận bây giờ, ông ấy vẫn chưa bao giờ gặp phải sự kiện thần quái nào cả.”