Thần Chung Quỳ có tác dụng khắc quỷ nhưng nếu muốn xăm hình lên người thì cũng có rất nhiều điều cần kiêng kỵ.
Đầu tiên, chỉ có thể xăm ở đằng sau lưng, bởi vì trước ngực của con người có Dương Hỏa, phần lưng mới là nơi dễ dàng bị âm tà xâm chiếm nhất.
Tiếp theo, sau khi “mời” Thần Chung Quỳ nhập thân thì sẽ không được để cho lưng bị đè ép, xoa bóp, giẫm đạp, đánh nhẹ cũng không được.
Thậm chí, người đã mời Thần Chung Quỳ về sẽ không được đi qua nơi có mồ mả, ngay cả việc thắp hương cho tổ tiên đã qua đời cũng có kiêng kỵ.
Bởi vì đối với các vong linh sống ở nghĩa trang thì Thần Chung Quỳ chính là vị thần khiến bọn chúng sợ hãi nhất. Tùy tiện xăm hình Chung Quỳ rồi đi nghĩa trang sẽ quấy nhiễu hàng nghìn, hàng vạn âm hồn ở đó,
Còn phải kiêng tất cả những ham muốn như tình dục, rượu thịt, v.v… Tất cả những điều bị cấm đoán như vậy, cộng với hình ảnh của Thần Chung Quỳ cũng không phải đẹp đẽ gì nên cũng không có nhiều người muốn xăm hình này trên người.
Cho dù như vậy, chồng của “Hương Hoa Nhài” vẫn muốn mời “Thần Chung Quỳ trấn thân” thì chẳng phải anh ta đang sợ hãi thứ gì đó hay sao?
Nói thẳng ra, ít nhất bản thân anh ta cũng xác định được chuyện bản thân đã đụng quỷ, muốn dùng hình xăm của Thần Chung Quỳ để xua đuổi quỷ quái, bảo vệ bản thân.
Hơn nữa, tính khí thay đổi thất thường của anh ta và những dịch thể màu vàng bị chảy ra, càng khiến Cố Chi Tang xác định chắc chắn hơn về việc anh ta đang bị lây nhiễm tai họa.
“Hương Hoa Nhài” nghiến răng nghiến lợi nói: “Giác quan thứ sáu của tôi quả nhiên đã đúng rồi. Vậy mà anh ấy lại thật sự gặp phải loại chuyện như này sao? Đại sư, vậy thứ trên người con trai nhà tôi cũng là do bị ảnh hưởng từ cha nó phải không?”
“Đúng vậy.”
Bình thường, âm sát sẽ liên lụy đến người nhà, tối thiểu cũng sẽ khiến vận thế của người thân bị suy sút, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Bị ảnh hưởng đến mức độ như con trai của “Hương Hoa Nhài”, rơi vào tình cảnh tan cửa nát nhà, liên lụy đến cả những người thân cận thì chỉ là thiểu số mà thôi, hơn nữa phải cực kỳ xui xẻo mới bị như vậy.
Nhưng xét đến cùng thì nếu cha của cậu ấy không bị lây nhiễm âm sát thì cậu ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng và cũng không xảy ra sự việc kia.
“Hương Hoa Nhài” tức giận đến mức siết chặt hai bàn tay của mình.
Ai có thể tưởng tượng được rằng, đứa con trai vô tội của cô ấy và con gái nhà người ta suýt chút nữa đã bị hủy hoại cả cuộc đời chỉ vì một người thân trong gia đình như vậy chứ?
“Nếu anh ấy đã phát hiện ra, còn muốn đi xăm mình để trừ tà thì vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy lại không hề nói gì với tôi và gia đình chứ? Vì sao phải giấu tôi?!”
Đây mới là điều khiến “Hương Hoa Nhài” không thể hiểu nổi.
Giọng nói của Cố Chi Tang khá bình thản:
“Vậy thì phải hỏi chồng của bạn rồi. Bây giờ bạn có thể bảo được anh ta chụp một bức ảnh cho tôi xem được không? Nếu không nhìn thấy tình trạng hiện giờ thì tôi rất khó đẩy quẻ để tính những chi tiết tỉ mỉ bên trong vụ việc này.”
[Anh ta vội vàng thay đổi hình xăm như vậy thì chắc chắn đã biết chuyện gì đó rồi. Nếu sợ hãi đến mức này thì đừng nói là đã phạm tội gì đó đấy nhé…]
[Anh trai già này cũng không thấu tình đạt lý chút nào. Anh ta thì làm công tác bảo vệ bản thân cẩn thận mà lại không hề nói tiếng nào với người nhà cả. Nếu con cái bởi vì chuyện của anh ta mà bị hủy hoại cả cuộc đời thì phải làm sao đây!]
“Hương Hoa Nhài” cũng biết cho dù bản thân gọi điện thoại cho chồng mình thì có lẽ cũng không thể lấy được ảnh tự chụp của anh ta. Chồng cô ấy sẽ không chụp ảnh rồi gửi cho cô ấy đâu.
Tuy nhiên, cô ấy lại quá mức tức giận, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện con trai nhà mình suýt chút nữa xảy ra chuyện nghiêm trọng thì cô ấy lại lo lắng rằng, nếu không tìm hiểu kỹ càng chuyện này, ngộ nhỡ về sau hai đứa con nhà cô ấy lại bị ảnh hưởng, gặp tai họa gì đó thì sao?
Nhìn về phía các tin nhắn trong khu vực bình luận, cô ấy hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía cửa:
“Cửa hàng nhà tôi ở ngay bên tầng dưới, cách nhà chưa đến năm trăm mét. Anh ấy đang ở bên kia trông cửa hàng. Bây giờ, tôi sẽ đến đó và trực tiếp hỏi anh ấy xem rốt cuộc đã làm ra chuyện thiếu đạo đức gì. Dù thế nào thì tôi cũng nhất định phải hỏi rõ ràng!”
Vừa dứt lời, cô ấy đã cầm điện thoại di động theo và đi xuống dưới.
Sau khi đi ra khu nhà, băng qua một con đường thì “Hương Hoa Nhài” đã đi thẳng đến một cửa hàng bán rượu và thuốc lá.
Bây giờ là khoảng cuối tháng mười nên thời tiết bên ngoài đã lạnh buốt, mọi người đi trên đường đều mặc áo dài tay hoặc là khoác một chiếc áo khoác bên ngoài.
Cửa chính của cửa hàng bán rượu và thuốc lá đang đóng chặt, “Hương Hoa Nhài” vừa đi vào thì một luồng khí mát đã phả vào mặt cô ấy, trong đó có xen lẫn một mùi hôi thối không thể diễn tả bằng lời.
Tuy rằng mùi này không nặng nhưng vẫn khiến cho “Hương Hoa Nhài” phải nhíu mày.
Bình thường, khi cô ấy giặt chăn ga cho chồng mình thì cũng đã ngửi thấy mùi tương tự, đây chính là mùi mồ hôi dính dớp trên người chồng cô ấy.
Nhưng chồng của cô ấy lại đang bật điều hòa làm lạnh trong thời tiết này sao?!
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí thu ngân trong cửa hàng, cởi trần lộ ra bụng mỡ, ngồi ở trong cửa hàng bật điều hòa làm lạnh giữa tiết trời cuối tháng 10, còn lộ ra cánh tay trần nữa.
Cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng một cái đầu rồng trên cánh tay phải của anh ta.
Khi nhìn thấy bộ dạng lôi thôi này của chồng mình thì “Hương Hoa Nhài” đã lập tức nổi giận, trợn trắng mắt và lườm anh ta một cái: “Anh mặc áo vào đi!”
Nhìn thấy vợ mình thì người đàn ông kia cũng nhíu mày: “Sao cô lại đến đấy? Còn giơ điện thoại di động lên trước ngực làm gì vậy?”