“Hương Hoa Nhài” đang trong cơn tức giận nên hoàn toàn mặc kệ lời nói của anh ta. Cô ấy bước nhanh hai bước đến đằng sau quầy thu ngân rồi hướng ống kính điện thoại quay hình xăm đằng sau lưng anh ta:
“Đại sư, cô xem này, đây là hình xăm mới sau lưng của anh ấy!”
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn lướt qua và phát hiện ra, phần da thịt đằng sau lưng của người đàn ông này quả thật vô cùng thê thảm.
Chắc hẳn vào lần thứ hai đi tẩy hình xăm, anh ta chỉ xóa sạch hình ở xung quanh rìa lưng, sau đó, trực tiếp xăm luôn hình Thần Chung Quỳ lên phần da đã tẩy một lần trước đó khiến làn da chỗ hình xăm mới gồ ghề, không được bằng phẳng.
Hơn nữa, còn có một số chỗ đang kết vảy sau khi chứng viêm nhiễm đỡ hơn, và sự xuất hiện của một số mụn cóc mới mọc khiến phần da sau lưng anh ta quả thật vô cùng bẩn thỉu.
Ở chính giữa lưng là hình ảnh Thần Chung Quỳ đang trừng mắt, từ ống kính điện thoại của “Hương Hoa Nhài” đã truyền hình ảnh vô cùng rõ nét lên thẳng màn hình phòng livestream.
Cố Chi Tang nhìn kỹ khu vực xung quanh hình xăm “Thần Chung Quỳ trấn thân”. Dọc theo đường nét của hình xăm có từng sợi khí bẩn mảnh như sợi tơ mà mắt của người bình thường không thể nhìn thấy, đang bốc lên nhè nhẹ.
Không những vậy, lớp khí màu đen này còn đang không ngừng rò rỉ từ mắt, miệng và các đường nét xung quanh hình xăm Thần Chung Quỳ kia.
Cô mới chỉ kịp nhìn lướt qua một chút thì người đàn ông trung niên kia đã kinh hãi đẩy “Hương Hoa Nhài” ra, trợn mắt căng thẳng hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Vì sao lại chụp hình xăm của tôi, chụp cho ai xem vậy?!”
Trong lòng “Hương Hoa Nhài” đang bừng bừng lửa giận nên hoàn toàn không sợ anh ta, tiếng hét của cô ấy còn lớn hơn cả giọng của anh ta:
“Anh sợ cái gì chứ, trong lòng có quỷ à? Tôi hỏi anh, đang yên đang lành mà anh lại xăm hình Thần Chung Quỳ ở trên người là muốn xua đuổi cái gì vậy? Có phải anh đã phạm tội gì rồi không?”
“Cô nói bậy bạ cái gì vậy, nhanh tắt camera đi!”
“Hương Hoa Nhài.” Giọng nói của Cố Chi Tang bỗng nhiên truyền ra từ loa điện thoại, khiến cho hai vợ chồng đang giằng co trong bầu không khí khẩn trương đồng thời sửng sốt cả người.
Cố Chi Tang nói: “Chồng của bạn chắc hẳn đã bị một con Lệ Quỷ có oán khí cực kỳ hung dữ bám theo, trên người của anh ta đang bị âm sát vô cùng nồng đậm bao trùm.”
“Vừa rồi, khi ống kính điện thoại lướt qua oán khí hóa hình kia thì tôi đã nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ của quỷ hồn đó.”
Trong khi sắc mặt của người đàn ông đang càng ngày càng tái nhợt thì giọng nói bình tĩnh của cô vẫn tiếp tục vang lên:
“Là một con oán quỷ có ngoại hình khá trẻ, bởi vì chết trong oan ức nên oán khí của nó rất nồng đậm. Bộ dạng cụ thể hơn thì tôi không thể nhìn rõ được, bởi vì thứ kia rốt cuộc cũng chỉ là oán khí được lưu lại chứ không phải là bản thể của quỷ hồn. Tuy nhiên, chắc hẳn chồng của bạn biết rõ nó là ai.”
“Bởi vì nó đã quấn lấy chồng của bạn trong khoảng thời gian không ngắn đâu.”
“Hương Hoa Nhài” trợn tròn hai mắt, nhìn về phía chồng mình với ánh mắt tràn ngập sợ hãi và hoài nghi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu cô ấy đã tưởng tượng một loạt hình ảnh về vô số vụ án thảm khốc, kinh dị.
Người đàn ông trung niên không còn dáng vẻ bệ vệ, cố chấp như trước nữa. Bởi vì quá mức lo lắng nên đằng sau lưng, cánh tay và cổ của anh ta bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.
Khi anh ta bắt đầu đổ mồ hôi thì mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng đậm.
“Cô nhìn tôi làm gì? Tôi không làm chuyện gì hết, cô đừng có nghe người này nói bậy! Quỷ với quái cái gì, cô bắt đầu tin tưởng mấy thứ này từ khi nào vậy?”
“Thật sao?” Cố Chi Tang lạnh lùng hỏi lại: “Anh thật sự không hề biết chuyện gì cả thì vì sao lại đi xăm hình {Thần Chung Quỳ trấn thân} vậy? Hơn nữa, sao toàn thân anh lại đang tràn ngập khí bẩn đã ngưng kết thành bụi bẩn trên người thế?”
“Tôi thấy tuy rằng năng lực của Lệ Quỷ này rất mạnh mẽ nhưng chắc hẳn nó vừa mới chết cách đây không lâu, còn chưa thể vận dụng thuần thục sức mạnh của mình. Nếu không thì cũng sẽ không vì anh xăm một hình {Thần Chung Quỳ} như kia mà tạm thời không thể tiếp tục hành động trả thù.”
“Thời gian nó hình thành chắc hẳn chỉ trong vòng hai tháng trở lại đây.”
Cô dừng lại một lát rồi mới nghiêm túc nói:
“Tôi khuyên anh vẫn nên nhanh chóng giải quyết việc này đi. Cho dù bây giờ anh đã xăm hình {Thần Chung Quỳ trấn thân}, có thể tạm thời ngăn cản được nó. Tuy nhiên việc này cũng đã kích thích oán hận và bất mãn của nó, khiến cho nó càng ngày càng mạnh hơn.”
“Sớm muộn gì thì lớp {màng bảo vệ} mỏng manh trên người anh cũng sẽ bị nó phá giải mà thôi.”
“Huống hồ, anh còn tùy tiện xăm hình quỷ thần trên người, còn xăm ở chỗ không bằng phẳng, cũng không sạch sẽ, đây là tội bất kính đấy. Anh sẽ bị phản phệ vì chuyện này trong tương lai.”
Người đàn ông trung niên trắng bệch cả mặt, đồ mồ hôi đầy đầu, tuy nhiên vẫn không muốn nói gì thêm, nhưng ngay lúc này, “Hương Hoa Nhài” không biết đã nghĩ đến chuyện gì, vẫn luôn trầm tư đứng bên cạnh.
Cô ấy đã từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chồng cô ấy.
Sau đó, khuôn mặt của cô ấy lạnh tanh, nói với Cố Chi Tang: “Đại sư, cô đã nói con quỷ kia còn khá trẻ, vừa mới chết gần đây thì trong ấn tượng của tôi quả thật có một người như vậy, cũng có một chút liên hệ với chồng tôi.”