“Hương Hoa Nhài” cũng khá hoang mang.
Chồng của cô ấy không phải là người thích hái hoa ngắt cỏ.
Hơn nữa, cho dù ngoài miệng thì anh ta vẫn luôn nói chuyện kết nghĩa anh em gì đó, còn hô hào hưởng ứng nhiệt liệt, nhưng vài chục năm nay, chuyện quá đáng nhất mà anh ta đã làm chỉ là kéo bè kéo cánh đánh nhau khiến mũi của đối phương bị gãy mà thôi.
Nếu nói rằng anh ta là tội phạm giết người thì “Hương Hoa Nhài” thực sự nghĩ rằng anh ta không thể làm được đâu.
Hơn nữa, hai vợ chồng bọn họ cùng quản lý cửa hàng kinh doanh của gia đình nên trong mười mấy năm qua, ngoại trừ ngày lễ, ngày tết thì cũng rất ít khi nghỉ ngơi.
Đa số thời gian đều là thay nhau hoặc là cùng nhau trông cửa hàng. Do đó, thời gian rảnh rỗi của chồng cô ấy cũng không nhiều lắm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó thì “Hương Hoa Nhài” tuyệt đối sẽ không thể không biết được.
Trừ phi, sự việc này đã xảy ra khi cô ấy không có ở đó.
Và cũng chỉ có thể là khoảng thời gian chồng cô ấy sẽ tự mình đi lái xe trên phần mềm ứng dụng gọi xe để kiếm chút tiền trợ cấp cho gia đình.
Khi nghĩ về khoảng thời gian này thì trong đầu “Hương Hoa Nhài” đột nhiên xuất hiện một sự việc.
Vẻ mặt của cô ấy khá kỳ lạ: “Đại khái khoảng hơn một tháng trước, vào một buổi tối nọ, tôi đã nấu cơm xong xuôi và chờ anh ấy về nhà ăn cơm. Tuy nhiên, tôi đã chờ một lúc lâu, đã quá thời gian về nhà thông thường mà vẫn chưa thấy anh ấy trở về.”
“Tôi cảm thấy khá lo lắng và đã gọi điện thoại hỏi thử thì kết quả, anh ấy nói cho tôi biết anh ấy đang ở đồn cảnh sát.”
Người chồng cũng không nói chuyện rõ ràng trong điện thoại nên “Hương Hoa Nhài” còn tưởng rằng khi anh ta lái xe đã đâm phải người khác, xảy ra tai nạn gì đó nên còn vô cùng lo lắng.
Sau khi vội vàng chạy đến đồn cảnh sát thì nhân viên cảnh sát tiếp đón cô ấy đã an ủi cô ấy đừng căng thẳng và nói rằng chồng của cô ấy không làm gì cả.
Sở dĩ bọn họ mời anh ta đến đồn cảnh sát là bởi vì chồng của cô ấy là nhân chứng của một vụ án giết người. Anh ta đã từng gặp qua một lần người đã chết và nhóm người bị nghi ngờ là hung thủ.
Do đó, bên cảnh sát đã mời anh ta đến để tìm hiểu tình hình.
Hóa ra, vào đêm hôm trước, vào lúc sáu giờ chiều, chồng của “Hương Hoa Nhài” đã nhận một cuốc xe trên phần mềm gọi xe ở điện thoại di động của mình, đến chỗ trường dạy nghề để đón ba vị hành khách rồi đi đến địa điểm được bọn họ chỉ định.
Tuy nhiên, một vị hành khách trong ba người đó bây giờ đã chết rồi.
Trước mắt, các học sinh có liên quan đến vụ việc đã được giải đến đồn cảnh sát nhưng bọn họ đều đồng lòng chối tội, nói rằng người bắt nạt trước là người học sinh đã chết kia.
Bọn họ còn nói rằng, hành vi của bọn họ chỉ là đang phản kháng lại và nhỡ tay dùng quá nhiều sức mà thôi.
Tóm lại, có vẻ như trước khi bị bắt thì bọn họ đã thông đồng cùng thống nhất lời khai với nhau, cả đám miệng lưỡi trơn tru, nhất định không chịu thừa nhận.
Chồng của “Hương Hoa Nhài” là lái xe từng chở ba người bọn họ, hơn nữa quãng đường đi cũng kéo dài hơn nửa giờ nên bên cảnh sát cảm thấy rằng, anh ta có thể sẽ nhìn ra được một số điều gì đó.
Vì vậy, bọn họ đã liên hệ anh ta và muốn dò hỏi xem có thể lấy được thông tin hữu ích nào không.
Biết rõ chân tướng sự việc thì “Hương Hoa Nhài” lúc này mới yên lòng, bình tĩnh chờ ở đồn cảnh sát.
Mãi đến vài ngày tiếp theo, sau khi cô ấy cùng chồng mình rời khỏi đồn cảnh sát thì “Hương Hoa Nhài” mới xem được tin tức về vụ việc kia trên kênh thông tin địa phương. Trong lòng cô ấy còn bùi ngùi về vụ việc này nên đã nói vài lời với chồng mình.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì vào thời điểm đó, biểu hiện của chồng cô ấy quả thật khá kỳ lạ, hình như không được bình tĩnh lắm, cũng không muốn nghe thêm gì về vụ án kia.
Chẳng lẽ…
Chuyện này có ẩn tình gì khác?
Thấy người chồng của “Hương Hoa Nhài” nhất quyết không chịu mở miệng thì Cố Chi Tang đã lên tiếng hỏi:
“Bạn có biết về tên của đứa trẻ đã chết kia không?”
“Hương Hoa Nhài” gật đầu nói: “Tôi nhớ rất rõ ràng, tên nam sinh đó là Từ Hữu Hàm. Lúc tôi đến đồn cảnh sát để chờ chồng mình cùng về thì người nhà của nam sinh kia đã ngồi ở ngay bên cạnh tôi, khóc đến đứt ruột đứt gan.”
“Đúng rồi! Tôi nhớ rõ khi mẹ của cậu ấy khóc còn nói rằng ngày hôm qua vừa mới tổ chức mừng sinh nhật cho cậu ấy!”
“Hương Hoa Nhài” biết rõ bản thân đã đến đồn cảnh sát vào ngày nào, hơn nữa trên bản tin còn viết “Từ Hữu Hàm, Nam, 19 tuổi”, nên từ đó có thể suy ra được ngày sinh của nạn nhân rồi.
Cố Chi Tang gật đầu nói: “Đủ rồi.”
Có địa điểm, tên và ngày sinh thì đối với một vị sứ giả chính thức có thể thay thế Âm Sai địa phủ làm việc như cô, việc này đã đủ thông tin để có thể chỉ đích danh đến chính xác vong hồn nào rồi.
Trên màn hình, các khán giả chỉ nhìn thấy đầu ngón tay của cô vẫy nhẹ hai cái trong không khí, cũng không hiểu được cô đang làm gì.
Trên thực tế, trước mặt cô đang xuất hiện một quyển sách màu xám đen mà mắt người bình thường không thể thấy được, trên bìa quyển sách có in ba chữ “Sách Câu Hồn”, có âm khí dày đặc.
Khi quyển sách đã dừng lật mở ở một trang nào đó thì Cố Chi Tang lập tức liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nói:
“Từ Hữu Hàm, qua đời vào 47 ngày trước, đến nay vẫn còn đang lẩn trốn chưa về địa phủ, là Lệ Quỷ cấp “Đỏ” đang bị truy nã ở hai giới Âm – Dương.”
Còn có một câu nữa mà cô chưa đọc lên.
Trên “Sách Câu Hồn” còn viết rõ:
“Hiện tại đã lấy mạng hai người, khiến một người bị thương nặng, bốn người bị thương nhẹ!”