Lúc cô thử thăm dò, chạm vào những phần hồi ức chôn sâu trong linh hồn của cậu ấy thì một số ký ức được cậu ấy cực kỳ khắc sâu, không thể nào xóa nhòa đã ầm ầm truyền đến não bộ của cô.
Ngay tại thời khắc này, âm hồn đang ẩn náu ở chỗ nào đó đã lập tức nhận ra có một sự kết nối mỏng manh với linh hồn của mình.
Vẻ mặt của nó đột ngột biến đổi, âm khí bao bọc xung quanh thân thể bỗng nhiên xao động hơn, lập tức cắt đứt phần liên kết trong suốt, mỏng manh, khó có thể phát hiện ra kia với linh hồn của mình.
Sắc mặt của nó tái nhợt, âm trầm, cực kỳ khó coi, ánh mắt âm u tràn ngập oán niệm.
Đã bị chặt đứt thuật pháp “Cộng Cảm” nên Cố Chi Tang cũng mở hai mắt ra ngay sau đó, thời gian cũng chỉ vừa trôi qua được mấy giây.
Cô khẽ nhướng mày, không ngờ Từ Hữu Hàm này còn cẩn thận hơn so với tưởng tượng của cô, cũng thông minh hơn rất nhiều. Nhanh như vậy đã có thể phát hiện và cắt đứt thuật pháp của cô.
Nhưng vẫn quá muộn, một bộ phận ký ức của cậu ấy đã bị cô “nhìn” thấy rồi.
Sau khi sắp xếp lại những mảnh vỡ ký ức lộn xộn kia, kết hợp với đủ loại tình huống phát sinh trên người chồng của “Hương Hoa Nhài” thì Cố Chi Tang đã suy đoán ra gần hết sự việc từ đầu đến cuối.
Giọng nói của cô xen lẫn nhiều cảm xúc khá phức tạp, nhìn về phía màn hình rồi lên tiếng:
“Vào buổi tối giữa tháng trước, anh đã nhận được một cuốc xe từ phần mềm gọi xe, địa điểm đón khách là ở một trường dạy nghề kỹ thuật. Anh đã đón ba học sinh của trường và đi đến vùng ngoại ô phía Bắc thành phố.”
“Trong ba học sinh này có cả Từ Hữu Hàm.”
Nhớ lại ký ức đã “nhìn” được, Cố Chi Tang bắt đầu miêu tả:
“Dáng người của Từ Hữu Hàm hơi gầy gò, làn da trắng trung bình, có đeo mắt kính, nhìn ngoại hình khá thanh tú và gọn gàng. Tóm lại nhìn cậu ấy có chút không ăn khớp với hai người còn lại.”
“Lúc ba người này ngồi trên xe đã xảy ra một ít mâu thuẫn và chính anh cũng đã chú ý đến điểm này. Chắc hẳn anh cũng tinh tường nhận ra được quan hệ giữa ba người bọn họ không được tốt lắm.”
Sau khi nghe Cố Chi Tang miêu tả thì sắc mặt vốn dĩ đã xanh mét của chồng “Hương Hoa Nhài” lại càng khó coi hơn, con ngươi trong mắt run rẩy, chấn động.
Vì sao người phụ nữ này lại có thể miêu tả chi tiết được sự việc xảy ra vào ngày hôm đó như thế?!
Kỹ càng đến mức dường như vào lúc đó còn có người thứ tư ngồi trên xe của anh ta vậy!
Anh ta bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Mấy ngày nay, sự tra tấn kép từ cả thân thể và tâm lý đã khiến anh ta khổ sở không chịu nổi rồi. Cho nên, khi nghe những lời miêu tả lại của cô thì trong đầu anh ta đã không thể kiềm chế được, bắt đầu nhớ lại tình cảnh buổi chiều tối hôm đó.
Tất cả mọi chuyện đều y hệt như những gì Cố Chi Tang đang nói.
Lúc đó là năm giờ chiều, cuốc xe này là đơn đầu tiên trong ngày của anh ta. Khi ba học sinh kia lên xe thì anh ta đã phát hiện ra có gì đó không ổn rồi.
Nam sinh ngồi ở giữa khá trắng trẻo, tóc tai lại hơi rối bù, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Hai nam sinh ngồi ở hai bên có thân hình cường tráng hơn nhiều, gần như là đang lôi kéo cậu nam sinh kia lên xe.
Khi cậu nam sinh ngồi giữa bị đẩy vào trong xe thì cậu ấy đã trừng mắt nhìn hai người kia rồi túm lấy cửa xe muốn đi xuống: “Đầu óc của mấy người có phải có vấn đề rồi không? Tôi đã nói là không đi…”
Nhưng ngay sau đó, cậu nam sinh kia đã bị một người trong số hai người còn lại giơ tay đánh vào mặt và tai, âm thanh chua chát vang lên và kính của cậu nam sinh kia đã bị tát rơi khỏi mặt.
“Mẹ kiếp, mày đừng tưởng chúng tao nể mặt mà không biết điểm dừng như vậy. Mày tính là thứ chó má gì vậy. Chúng tao mời mày đi tham gia sinh nhật để cho tên quê mùa như mày có thể sáng mắt ra mà mày còn dám kênh kiệu hả?”
Người thanh niên kia mắng xong thì đã nói địa chỉ trả khách ở một biệt thự tại vùng ngoại ô mới chỗ phía Bắc thành phố rồi giục anh ta: “Tài xế lái xe đi, nhanh lên.”
Lúc này, người đang ngồi ở vị trí ghế lái là chồng của “Hương Hoa Nhài” cũng hơi nhíu mày.
Anh ta biết rõ, cậu nam sinh ngồi ở giữa kia rất có thể đang bị bắt nạt.
Từ gương chiếu hậu, anh ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt của cậu nam sinh kia đã đỏ bừng một mảnh ở chỗ bị đấm, còn những người vừa ra tay đánh người kia đang dùng tư thế kìm kẹp, vòng cánh tay kẹp cổ của cậu ấy.
“Mày đã bao giờ uống rượu nho chưa? Đã bao giờ được ăn nấm cục trắng và thịt bò Kobe chưa? Là anh em tao thấy mày như ếch ngồi đáy giếng, quá đáng thương nên rủ lòng từ bi. Đừng có không biết cảm ơn như vậy.”
Một thanh niên khác cười hì hì, cầm điện thoại di động của mình lên, vừa quay vừa vui vẻ xem cảnh bắt nạt trước mắt.