Cố Chi Tang nói: “Bạn hãy suy nghĩ cẩn thận và kỹ lượng xem, bên cạnh bạn có người nào thờ phụng tôn giáo nước ngoài hoặc là thế lực Vu Cổ gì đó hay không?”
“Sở dĩ phạm vi suy xét là người bên cạnh là bởi vì người hạ thuật pháp này lên trên người bạn cũng không cao tay lắm, cần phải có chất xúc tác, nên phải là một người có thể đặt chất xúc tác này ở bên cạnh bạn.”
“Có thể là một số trang sức, quần áo hoặc là đồ vật gì đó đặt ở lối vào nhà của bạn.”
Cô còn chưa nói xong thì vẻ mặt của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” đã càng ngày càng khó coi hơn, khuôn mặt anh ấy biến đổi cảm xúc liên tục, dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó.
Sau khi im lặng một lúc thì anh ấy mới âm u nói: “Nói thật, tôi … không muốn nghi ngờ bà ấy. Nhưng mà, người ở bên cạnh tôi mà có những đặc điểm như đại sư vừa nói thì chỉ có một người mà thôi, là bà ngoại của tôi.”
Trong sự ngạc nhiên của các khán giả theo dõi livestream, anh ấy chậm rãi nói tiếp:
“Trước kia, tôi đã kể về việc các thế hệ trước trong gia đình ông bà ngoại của tôi đều là thành phần trí thức rồi. Vào những năm 60, hai ông bà ngoại của tôi đã cùng nhau đi du học nước ngoài và cùng trở về.”
“Tuy nhiên, tình hình xã hội ở thời điểm đó không được cởi mở cho lắm. Vào cuối những năm 60, đầu năm 70 thì còn có phong trào phê phán chủ nghĩa tư bản, điều chuyển thành phần trí thức xuống nông thôn.”
“Tôi từng nghe những người thân bên nhà ngoại kể rằng, lúc đó, ông ngoại tôi đã bị người ta hãm hại nên hai vợ chồng già đều bị chuyển về nông thôn, ở trong chuồng bò nhiều năm. Cuộc sống của hai ông bà cực kỳ khổ sở, bệnh tật triền miên. Ông ngoại tôi đã bị bệnh nghiêm trọng, sớm buông tay rời khỏi trần gian.”
“Bởi vì trước kia đã từng đi du học nước ngoài nên bà ngoại của tôi đã tin theo đạo Cơ Đốc. Khi còn nhỏ, tôi còn thường xuyên bị bà bắt phải cầu nguyện trước khi ăn, mỗi tuần còn bị dắt đến nhà thờ ở gần nhà để tham gia một số hoạt động…”
Nếu như nói đến người ở bên cạnh và thờ phụng đạo giáo nước ngoài thì “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” chỉ có thể nhớ đến bà ngoại của mình.
Trong lúc nói chuyện thì sắc mặt của anh ấy càng khó coi hơn, dường như đã nhớ đến một số chi tiết mà lúc trước bản thân anh ấy đã bỏ qua.
“Sau khi cha mẹ của tôi kết hôn thì hai bên gia đình cũng không gần gũi, thân thiết lắm. Chủ yếu là do bà ngoại không thích tôi và cha tôi. Bà ấy lại rất cẩn thận che chở mẹ tôi, như thể đứa con trai là tôi sẽ làm hại mẹ mình vậy.”
“Nhưng một khoảng thời gian trước đây thì bà ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tình hình của mẹ tôi không được tốt lắm, bảo tôi lập tức về nhà ngay.”
Khi nhận được tin tức rằng mẹ của mình đang bị bệnh nguy kịch thì “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” đã vội vàng trở về.
Kết quả, sau khi đến nhà bà ngoại thì anh ấy phát hiện ra, tuy rằng mẹ của anh ấy vẫn có trạng thái tinh thần không được tốt lắm, thân hình vẫn gầy gò như trước, nằm yên trên giường, nhưng vẫn có thể ăn, có thể ngủ, không có gì thay đổi nhiều so với tình hình trước kia.
Anh ấy nhịn không được dò hỏi bà ngoại rằng mẹ mình không ổn ở chỗ nào thì đã bị bà ấy mắng chửi một trận.
Không còn cách nào khác, anh ấy đành phải sống ở nhà bà ngoại hai ngày, xác định chắc chắn tình trạng của mẹ mình rất ổn định thì mới rời khỏi để đi công tác.
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” kìm nén sự đau khổ của mình rồi nói:
“Khi tôi sống ở nhà bà ngoại thì quả thật chuyện ăn mặc, đi lại đều phải tuân theo yêu cầu của bà ấy. Trên bàn ăn, bà ấy đã nói với tôi rằng, tình huống của mẹ tôi đang càng ngày càng không ổn, bảo tôi phải từ chức về ở đây và tập trung vào việc chăm sóc cho mẹ tôi.”
“Tôi đã uyển chuyển bày tỏ rằng, bản thân mình rất bận rộn với công việc hiện tại, còn nói sẽ đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để thuê hộ lý chăm sóc cho mẹ tôi.”
“Nhưng bà ấy vừa nghe xong đã lớn tiếng mắng tôi bất hiếu, nói rằng trong nhiều năm qua, tôi đã bị cha tôi nuôi dưỡng thành một đứa vong ơn bội nghĩa, không thèm quan tâm đến cả mẹ ruột của mình.”
Lúc đó, “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” đối diện trực tiếp với sự phẫn nộ của bà ngoại nhà mình, đã cực kỳ ngơ ngác, thậm chí còn có một chút uất ức.
Mấy năm nay, rõ ràng là do bà ngoại không cho phép anh ấy và cha mình đến đón mẹ anh ấy về nhà để chăm sóc, cũng không cho gia đình ba người bọn họ thường xuyên gặp mặt.
Bây giờ bà ấy còn mắng chửi anh ấy là đồ bất hiếu, còn bắt buộc anh ấy phải từ chức.
Lúc đó, “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” cảm thấy bà cụ chắc hẳn có bệnh giống như mẹ mình, mắc phải căn bệnh tâm lý di truyền trong gia tộc, nên đã cố kiềm chế cảm xúc và chỉ cười làm lành.
Bây giờ, khi nghĩ lại chuyện lúc đó thì anh ấy lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao bà ngoại lại nhất định bắt anh ấy phải từ chức chứ?
Chẳng lẽ, việc thuê một hộ lý có chuyên môn, lại cẩn thận và tỉ mỉ thì sẽ càng chăm sóc mẹ anh ấy tốt hơn sao?