“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” tiếp tục kể: “Sau ngày hôm đó, bà ngoại cũng gọi điện thoại cho tôi nhiều lần, lặp đi lặp lại bắt ép tôi từ chức. Bởi vì tôi không đồng ý nên mỗi lần đều bị bà ấy mắng chửi là đồ bất hiếu.”
“Tôi còn nhớ rõ một chuyện, vào hai tháng trước khi tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thì bà ngoại của tôi cũng đến thăm tôi một thời gian. Bà ấy nói rằng muốn giám sát tôi ôn thi, ngăn chặn tôi lười biếng…”
“Lúc đó, tôi và cha tôi đều không thể hiểu nổi.”
Bà ngoại đã nhiều năm không liên lạc với bọn họ lại xuất hiện ở cửa, nói rằng muốn đến giám sát cháu mình học tập, thái độ còn rất cứng rắn.
Khi đó, cha của anh ấy còn nghĩ rằng trong lòng bà cụ rốt cuộc đã có đứa cháu ngoại là anh ấy rồi, bà ấy làm như thế này là đang quan tâm “Thế Gian Bất Đắc Dĩ”.
Ông ấy còn mường tượng ra viễn cảnh sau khi kỳ thi đại học kết thúc, bà cụ sẽ có thái độ buông lỏng hơn, để cho cả nhà bọn họ có thể hòa hợp như lúc ban đầu. Cho nên, cha của anh ấy đã vui vẻ đồng ý.
Trong hai tháng kia, tuy rằng bà ngoại vẫn lạnh lùng và hờ hững như trước nhưng lại thường xuyên nấu canh cho anh ấy uống.
Sau đó, khi anh ấy thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì bà ngoại cũng không trách móc gì mà rời đi luôn. “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” còn cảm thấy bản thân đã phụ lòng cha mình, có lỗi với kỳ vọng của bà ngoại.
Một khi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ thì từng chi tiết trong quá khứ đã lần lượt ùa về trong tâm trí anh ấy, khiến cho sự việc càng ngày càng kỳ lạ hơn.
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” nói xong thì cũng có chút suy sụp tinh thần: “Nhưng, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ? Tôi là cháu trai duy nhất của bà ngoại mà! Làm như vậy thì bà ấy sẽ được lợi gì chứ?!”
Cố Chi Tang hơi nhíu mày rồi đột nhiên hỏi:
“Ban đầu, khi bạn gửi bình luận lên phòng livestream thì có nói rằng bạn đang nghi ngờ người thân trong nhà bị quỷ ám. Người này chắc hẳn là mẹ của bạn, đúng không?”
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” sửng sốt một chút rồi gật đầu thừa nhận: “Đại sư, sao cô biết được vậy?”
Cố Chi Tang nói: “{Phúc Đường} bên phía trán trái của bạn {tối tăm không sáng rọi}, còn bị bao phủ bởi một tầng sát khí nồng đậm, lại xuất hiện {Thiên Ấn}, {Kiêu Thần Đoạt Thực} ảnh hưởng đến vận thế của bạn.”
“Tất cả những điều này đã chứng minh tình trạng của mẹ bạn đang không được ổn lắm, hàng năm sẽ thường bị một số vật tà ám quấn lấy.”
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” siết chặt nắm tay: “Quả nhiên… Quả nhiên là ác ma bày trò sao?! Mẹ của tôi không phải bị bệnh tâm thần!”
Ngay sau đó, “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” lập tức kể lại tình huống của mẹ mình.
Theo như lời kể của anh ấy thì thời thơ ấu của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” cũng khá hạnh phúc.
Lúc cha mẹ của anh ấy kết hôn thì cha anh ấy đã biết về chuyện trạng thái tinh thần và tâm lý của mẹ anh ấy không được tốt lắm. Tuy nhiên, bởi vì ông ấy rất yêu bà ấy nên không thèm để ý.
Trước lúc anh ấy sáu tuổi thì tuy rằng bà ngoại vẫn luôn không hài lòng với cha anh ấy nhưng tình cảm vợ chồng giữa cha mẹ rất ân ái. Gia đình nhỏ của anh ấy vẫn luôn hạnh phúc.
Một ngày nọ, bệnh tình của mẹ anh ấy đột nhiên bùng phát nghiêm trọng hơn.
Bà ấy nằm trên giường, la hét chói tai, run rẩy toàn thân, vừa rơi nước mắt vừa nói bản thân nhìn thấy một con quỷ vô cùng đáng sợ đứng ở cạnh giường, sau đó còn vơ đồ vật ném lung tung.
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” còn nhỏ tuổi đã bị mẹ mình dùng hộp sắt ném vỡ trán, vừa đau vừa sợ, òa khóc nức nở.
Khi mọi người đưa bà ấy đến bệnh viện thì bác sĩ nói rằng mẹ của anh ấy bị bệnh “động kinh”.
Sau lần phát bệnh đó thì tinh thần của mẹ anh ấy càng ngày càng không ổn định. Điều mà bà ấy hay lẩm bẩm nhất chính là:
“Ác ma ở ngay bên cạnh tôi, nó đang tra tấn tôi!”
Sau khi đi khám bệnh mấy lần nhưng không thể tìm ra nguyên nhân thì thể xác và tinh thần của cha anh ấy đã vô cùng mệt mỏi.
Ông ấy bắt đầu nghi ngờ rằng liệu vợ mình có thể nào đã thật sự bị thứ gì đó ám hay không?
Bởi vì mỗi lần phát bệnh thì phản ứng của bà ấy đều cực kỳ chân thật, hơn nữa còn vô cùng hoảng sợ và đau đớn.
Cho đến một lần, khi mẹ của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” nằm trên giường với khuôn mặt vặn vẹo, nhe răng trợn mắt nở một nụ cười nham nhở, âm thanh phát ra rõ ràng không phải là giọng nói của bà ấy.
Đó là một giọng nói khàn khàn đáng sợ của một người đàn ông, phát ra những âm điệu mà bọn họ không thể nghe hiểu được.
Do đó, cha của anh ấy đã quyết định sẽ dẫn vợ mình đi tìm một vị đại sư để xem thử.
Kết quả, hành động này đã bị bà ngoại phản đối mãnh liệt.
Là một tín đồ Cơ Đốc Giáo nhưng khi đó bà ấy lại kiên quyết nói rằng mẹ của anh ấy chỉ là bị bệnh “động kinh”, còn nói rằng thế giới này vốn dĩ không có quỷ quái hay ác ma gì cả. Bà ấy mắng cha của anh ấy đang nói bậy bạ!
Sau đó, bà cụ đã báo cảnh sát, còn ngồi ở cửa nhà bọn họ khóc lóc ầm ĩ, nói rằng cha của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” muốn hãm hại con gái nhà mình, muốn làm mấy trò mê tín dị đoan.
Bà ấy muốn con rể phải ly hôn với con gái bà ấy ngay, để bà ấy tự mình đưa con gái đi chữa bệnh.