Nhìn những bình luận phổ cập kiến thức trong phòng livestream thì “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” đã cười lạnh một tiếng:
“Không phải bà đã nói trên người của mẹ tôi không có ma quỷ hay sao? Vậy thì bây giờ bà đang sợ cái gì thế? Bà đang căng thẳng vì gì vậy?”
Bà cụ nhìn về phía người phụ nữ đang dần dần yên ắng hơn ở trên giường, tâm trạng hoảng loạn và bối rối của bà ấy cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng bà ấy vẫn cố gắng chống dậy, đứng lên rồi mạnh miệng nói:
“Tôi không hiểu cậu đang phát điên cái gì. Cậu vừa đến đây đã dọa mẹ cậu biến thành bộ dạng như thế này rồi. Cậu đúng là đồ con cái bất hiếu! Nhanh cút đi! Mau cút khỏi nhà tôi đi!”
Giọng nói của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” cực kỳ kiên định: “Đương nhiên là tôi sẽ đi rồi, tôi còn muốn mang mẹ tôi đi cùng nữa!”
“Bà đã lừa gạt gia đình chúng tôi nhiều năm như vậy rồi. Thật ra, bà vốn dĩ không phải là người thân của mẹ tôi. Bà chỉ là một tên tội phạm lừa đảo, vô sỉ, độc ác đã ra tay tàn nhẫn với gia đình chúng tôi!”
“Bà hại mẹ tôi trở thành bộ dạng không ra người, không ra quỷ như thế này, còn muốn hủy hoại toàn bộ tiền đồ của tôi nữa. Chẳng nhẽ trái tim của bà là tảng đá sao?”
“Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ… để bà lừa gạt gia đình chúng tôi nữa. Không bao giờ… để cho bà có cơ hội làm tổn thương đến mẹ tôi nữa!”
Bà cụ nghe được những câu nói này của anh ấy thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi. Tất cả đều có thể nhìn thấy vẻ bối rối, hoảng loạn và sợ hãi của bà ấy.
Trước kia, bà ấy thường xuyên cảm thấy lo lắng, bất an, sợ mọi thứ bị bại lộ, sợ rằng những gì bà ấy làm sẽ bị người ta phát hiện ra.
Tuy nhiên, một vài năm sau đó, mười mấy năm sau đó, thậm chí còn càng lâu hơn, chuyện này vẫn không hề bị ai phát hiện nên bà ấy đã dần dần yên tâm.
Bây giờ, mọi việc làm độc ác, tâm tư dơ bẩn ẩn giấu trong lòng bà ấy đột nhiên bị vạch trần nên bà ấy vô cùng luống cuống. Toàn bộ đầu óc của bà ấy bây giờ chỉ là rốt cuộc “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” đã biết được chuyện này từ chỗ nào, biết được bao nhiêu rồi?
Bà ấy lắc đầu phủ nhận: “Cậu, thằng bé này cũng điên rồi sao? Cậu đang nói bậy bạ, nói hươu nói vượn gì thế!”
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Chi Tang cũng truyền ra từ loa điện thoại:
“Bà cụ à, chuyện này có phải là lời bậy bạ hay không thì trong lòng bà hiểu rõ nhất rồi. Người làm chuyện gì thì có ông trời đang nhìn đấy.”
“Nếu bà còn yêu thương con gái và cháu trai ruột thịt nhà mình thì hãy tích chút m Đức cho bọn họ đi.”
“Ai? Rốt cuộc ai đang nói chuyện?!”
Trong lúc tâm lý vốn dĩ đã cực độ hoảng hốt của bà cụ rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa, càng ngày càng sợ hãi, và bồn chồn hơn thì Cố Chi Tang đã cười lạnh một tiếng:
“Nhìn tướng mạo hiện tại của bà thì tôi đã biết chuyện rồi. Vào khoảng mười năm trước, bà đã không nhịn nổi, bắt đầu đi hỏi thăm tin tức của con gái ruột nhà mình.”
“Cô con gái kia cũng có một đứa con trai, nhưng mà cuộc hôn nhân của cô ấy cũng không suôn sẻ lắm. Sau này, vì đứa cháu trai kia không chịu tu tâm dưỡng tính, rất có thể sẽ không đỗ nổi đại học nên trong lòng bà lại càng lo âu và không cam lòng hơn.”
“Cho nên, bà đã chuyển mục tiêu đến bạn khán giả ngỏ lời xin giúp đỡ này. Bà giả vờ đến nhà của anh ấy với lý do canh chừng anh ấy ôn tập.”
“Nhưng trên thực tế, bà đã dùng thủ đoạn đê tiện trên thân thể của anh ấy để chuyển đổi kiến thức đã tích lũy nhiều năm của anh ấy sang một người khác. Cũng chính là bà đã thay đổi cuộc đời vốn dĩ bằng phẳng và rực rỡ của anh ấy.”
“Tuy nhiên, bà làm như vậy rồi nhưng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại còn muốn hãm hại anh ấy thêm một lần nữa!”
Trong lúc bà cụ đang không ngừng lắc đầu, không muốn thừa nhận chuyện này thì Cố Chi Tang đã cười khẽ một tiếng rồi nói:
“Bà không muốn thừa nhận chuyện này cũng không sao. Người ở cùng một thành phố, đồng thời cũng tham gia vào một đoàn đội cạnh tranh dự án đấu thầu với công ty của anh ấy thì cũng chỉ có một vài người phù hợp, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.”
“Chỉ cần tôi nhìn thấy tướng mạo của người đó thì sẽ ngay lập tức nhận ra được ai là cháu của bà. Bà còn cảm thấy bản thân có thể che giấu được sao?”
“Đã có hành vi trộm cắp thì chính là kẻ trộm. Đã đánh cắp cuộc đời và hạnh phúc của người khác thì cũng nên trả lại cho người ta rồi.”
Giọng điệu bình tĩnh của cô đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bà già kia.
Bà cụ cuối cùng đã phát hiện ra, hóa ra giọng nói của Cố Chi Tang là phát ra từ điện thoại di động của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ”.
Bà ấy biết người phụ nữ kia có thể đào ra được bí mật ẩn giấu mấy chục năm của mình, còn hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, vừa rồi còn trấn áp được ma vật trong cơ thể của mẹ “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” thì chắc chắn cô không phải là một người bình thường.
Bà ấy luôn lo lắng, cẩn thận che giấu mọi chuyện trong nhiều năm như vậy mà cuối cùng vẫn bị bại lộ.
Bà cụ không cam lòng chút nào.
Trong lòng bà ấy tràn ngập uất hận.
Bà ấy chống khung cửa, nâng dậy thân thể đang run rẩy của mình rồi gắt gao trừng mắt nhìn “Thế Gian Bất Đắc Dĩ”:
“Cậu… Đừng cảm thấy gia đình mấy người uất ức, cũng đừng cảm thấy mẹ của cậu bị oan khuất. Đây là nhà mấy người nợ tôi, cũng nợ chồng và con gái của tôi!”
“Nếu nói đến hành vi độc ác, ăn trộm ăn cắp thì cũng là đám người đê tiện bên nhà ngoại của mấy người hại thảm gia đình tôi trước!! Tôi chỉ trả thù lại mấy người mà thôi. Tôi chỉ lấy lại những thứ vốn dĩ nên thuộc về con tôi mà thôi!”
“Đây là, đây là báo ứng của gia đình các người!”
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ”: “?!”