Có lẽ vì biết hành vi của mình không thể giấu giếm thêm được nữa và cũng có khi bởi vì bà ấy đã kìm nén chuyện này quá lâu rồi, nên sau khi bị Cố Chi Tang vạch trần thì bà cụ vẫn cố gắng chống đỡ thân thể đang run rẩy, dựa người vào khung cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười vặn vẹo, chứa đầy oán hận xen lẫn sảng khoái.
“Cậu cảm thấy mẹ cậu đáng thương sao? Nhưng đây đều là báo ứng do cha mẹ ruột của cô ta gây ra!”
Bà ấy run rẩy kể lại chân tướng sự việc đổi chỗ hai đứa trẻ mà tất cả mọi người đang vô cùng quan tâm.
Tổ tiên nhà bà cụ có họ là Hạ.
Ngược về khoảng hơn mấy chục năm trước thì gia đình bà ấy cũng là một phú hộ giàu có nổi tiếng một phương trời.
“Tổ tiên nhà chúng tôi là thương nhân buôn bán muối, có góp vốn ủng hộ quốc gia từ thời chiến loạn, cho nên cũng được coi như là một gia đình doanh nhân yêu nước.”
“Tuy rằng sau này có hơi xuống dốc một chút nhưng tài sản và danh vọng đã tích lũy ở địa phương vẫn còn đó.”
Bà cụ họ Hạ từ từ kể ra, giọng nói khàn khàn vang lên cùng đôi mắt đục ngầu toát ra vài phần hoài niệm:
“Đến thế hệ của tôi, bởi vì trong nhà có thân thích tị nạn ở nước ngoài lúc xảy ra chiến tranh, bình thường cũng hay thư từ qua lại. Bọn họ thường xuyên viết thư gửi về, nói đến sự phát triển tiên tiến ở bên nước ngoài làm cho tôi rất khát khao được đến đó.”
“Cho nên, vào năm 14 tuổi, tôi đã bay sang nước ngoài, nương tựa thân thích bên đó. Lúc ở bên kia, tôi đã gặp chồng của tôi và yêu ông ấy từ cái nhìn đầu tiên, hứa hẹn ở bên nhau suốt đời.”
“Mẹ của chồng tôi là một trong những người ra nước ngoài tị nạn thời chiến tranh xảy ra. Sau đó, bà ấy đã kết hôn với một người nước ngoài ở địa phương và sinh ra chồng tôi.”
Theo như lời kể của bà cụ họ Hạ thì trên người chồng bà ấy có một nửa huyết thống người ngoại quốc, một nửa huyết thống Trung Quốc.
Cho nên, ngũ quan và các đường nét trên khuôn mặt của ông ấy có góc cạnh hơn người Trung Quốc truyền thống. Thân hình của ông ấy cũng cao lớn hơn, ngoại hình tuấn tú, hơn nữa còn đối xử với bà ấy vô cùng tốt, quả thật là một người yêu hoàn mỹ.
Thời gian yêu đương với ông ấy ở bên nước ngoài là thời kỳ đẹp đẽ nhất mà cả đời này bà ấy khó có thể quên nổi.
Sau này, bệnh tình của cha bà ấy rất nguy kịch nên bà ấy đã phải vội vã trở về nước.
Lần trở về đó, trong nhà đã kiên quyết không đồng ý bà ấy ở lại nước ngoài.
Một bên là người cha đã nuôi dưỡng bản thân mười mấy năm, một bên là người yêu mà mình luôn ngưỡng mộ trong lòng, cô gái trẻ tuổi đã đứng giữa những lựa chọn đau khổ và rối rắm.
Trùng hợp thay, lúc đó là thời điểm đầu những năm 60, quốc gia nơi bà ấy đang ở đã diễn ra làn sóng tẩy chay rộng lớn đối với những kiều bào Trung Quốc ở đó. Người yêu và bà ấy đều có một số đặc điểm của người phương Đông nên cũng bị xa lánh trong trường học.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì chồng của bà ấy đã từ biệt mẹ mình, cùng bà ấy quay về nước.
Cô gái trẻ tuổi vô cùng kích động, tâm tư nhảy nhót chờ mong, không ngừng tưởng tượng về cuộc sống tương lai khi quay trở về đất nước.
Nhưng bà ấy không bao giờ tưởng tượng nổi, sự thật diễn ra theo hướng khác biệt hoàn toàn với những gì bà ấy đã suy nghĩ.
Sau khi trở về nước thì hai người đã được sắp xếp vào học tiếp ở một trường đại học tại địa phương. Và cũng chính ở trong ngôi trường này, hai người bọn họ đã kết bạn với ông ngoại và bà ngoại ruột thịt của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ”.
Nói đến chỗ này thì trong mắt của bà cụ họ Hạ lập tức bừng lên sự hận thù sâu sắc.
Con ngươi dưới cặp kính lão của bà ấy đảo một vòng, dừng lại trên người của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” và nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu tôi sớm biết rằng hai tên cầm thú kia vô sỉ như vậy thì vào năm đó, lúc tôi nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên thì chắc hẳn nên nhổ thẳng một ngụm nước bọt vào mặt của bọn họ!”
Theo lời kể của bà ấy thì bốn thanh niên cùng độ tuổi đã lập tức trở thành bạn bè tốt của nhau.
Hai cặp đôi cùng tổ chức kết hôn với nhau. Tuy rằng không dám phô trương, những nghi thức kết hôn vẫn tuân thủ theo truyền thống của Trung Quốc nhưng trong lòng hai cặp đôi đều rõ ràng, bọn họ là phù dâu, phù rể của nhau.
Sau khi kết hôn, bà ấy và chồng đã có một đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc nhưng lại cực kỳ ngắn ngủi, chỉ có khoảng hai năm.
Bà ấy làm việc văn thư ở văn phòng tổ dân phố, chồng bà ấy làm phóng viên ở một tòa soạn báo tại địa phương.
Bởi vì đặc điểm nghề nghiệp nên chồng của bà ấy thường xuyên có thể nhìn thấy những sự việc bất công, đen tối, lạc hậu và ngu ngốc trong xã hội.
Những chuyện này hoàn toàn khác hẳn một trời một vực với nền giáo dục mà ông ấy được dạy bên nước ngoài từ nhỏ đến lớn.