Đại Lưu vừa dứt lời thì màn hình trực tiếp đang chiếu hình ảnh từ máy quay trong xe đã được nhân viên hậu trường tạm thời ngắt kết nối rồi đăng lên một đoạn video giới thiệu ngắn đã được tổ sản xuất chương trình chuẩn bị trước.
Giọng nói thuyết minh trong video bắt đầu giới thiệu:
“Vào ngày 12 tháng này, khi nhân viên tổ sản xuất chương trình đang xét duyệt những bức thư và tin nhắn gửi đến của những người muốn tới tham gia để được chương trình hỗ trợ thì đã nhận được một cuộc gọi cầu cứu từ một dân làng ở vùng biên giới phía Tây Bắc nước ta, cậu ấy khoảng 16 tuổi.”
“Cuộc gọi đặc biệt này đã khiến cho nhân viên công tác coi trọng và chú ý đến vụ việc của cậu ấy.”
Ngay sau đó, video trở nên tối sầm lại, khán giả chỉ nghe thấy tiếng ken két, lẹt xẹt nho nhỏ như âm thanh của điện từ.
Đây là một đoạn ghi âm.
Nội dung của đoạn ghi âm này là những tin tức được người đến xin giúp đỡ cung cấp thông qua điện thoại.
Một giọng nói hơi non nớt và khá căng thẳng của một cậu thiếu niên vang lên, giọng điệu địa phương khá nặng. Cậu ấy dùng tiếng phổ thông sứt sẹo của mình để hỏi người ở đầu bên kia điện thoại:
“Xin chào, đây có phải là tổ sản xuất chương trình có thể giúp giải quyết những chuyện ma quái không?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ nhân viên công tác thì thiếu niên đã kể lại đại khái vấn đề cần được trợ giúp của mình.
“Thôn của chúng tôi… bị ma ám. Cuối tuần trước tôi không về nhà, A Mạn* nhà tôi không cho tôi trở về. Sau đó, bạn cùng thôn của tôi trở về đã đụng phải quỷ!”
(*A Mạn: Cách gọi mẹ của một số dân tộc thiểu số.)
Sau đó, nhân viên công tác đã kiên nhẫn dò hỏi một lúc và rốt cuộc cũng lắp ghép được toàn bộ sự việc xảy ra trong thôn qua lời kể của cậu thiếu niên.
Thôn Ngõa Thác – nơi cậu bé sinh sống được coi là một ngôi làng nghèo đói và lạc hậu ở trong nước. Người trong thôn đa phần là dân tộc thiểu số.
Số lượng người dân sống trong thôn này cũng không hề ít nhưng bởi gì vị trí nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh, đường đi và thông tin liên lạc cũng không được kết nối liên tục nên mức thu nhập bình quân trên đầu người ở nơi này rất thấp.
Hàng năm, các thanh niên trai tráng trong thôn phải đi ra ngoài làm thuê, làm việc ở thị trấn gần đó hoặc vào trong thành phố.
Còn phụ nữ thì thường ở lại thôn để nuôi dưỡng con trẻ, chăm sóc người già. Bọn họ thường đào măng ở những vùng núi lân cận để phơi khô hoặc nuôi một số gia cầm.
Đối với một bộ phận các khán giả đang theo dõi livestream thì bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi, ở xã hội hiện nay mà còn có một nơi không có internet, cũng chưa từng được ai đến quay phim, có một cuộc sống buồn tẻ và cằn cỗi như vậy.
Thôn Ngõa Thác cũng có trường tiểu học nhưng không được quản lý bài bản. Do đó, học sinh trong trường không được giảng dạy đến nơi đến chốn, không có năng lực học tập lên cao.
Và cậu thiếu niên gọi điện đến tổ sản xuất chương trình “Linh Sự” là một số ít trong số những đứa trẻ có thể học tập tốt, cũng là đứa trẻ trong thôn được vào học trường trung học duy nhất trên thị trấn.
Họ của cậu bé là Bái, tên là Cốc.
Bởi vì cậu ấy theo học trường trung học ở trên thị trấn, nằm khá xa ngôi làng, phải đi xe đạp gần hai tiếng đồng hồ mới có thể đến trường được. Do đó, trường học đã cho phép học nội trú.
Những học sinh ở các ngôi làng lân cận như cậu bé sẽ về nhà mỗi một đến hai tuần một lần hoặc thậm chí có lúc, một tháng mới trở về một lần.
Bái Sĩ Cốc là đứa trẻ trở về nhà một lần mỗi tuần.
Vào một tuần trước khi cậu bé gọi điện thoại cho tổ sản xuất chương trình thì đã được giáo viên gọi ra ngoài.
Giáo viên đưa điện thoại cho cậu bé và cậu ấy đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ mình – cũng chính là A Mạn, ở đầu bên kia.
Trong điện thoại, mẹ của cậu bé nói rằng khi cha cậu bé lúc lên núi thì đã bị thương. Mạng thì vẫn còn nhưng một chân thì đã bị sói hoang cắn đứt!
Khi ông ấy được những người đi cùng khiêng xuống dưới thì đã đau đớn đến mức ngất xỉu rồi!
Bái Sĩ Cốc vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng rất lo lắng cho cha mình. Ngay lập tức, cậu bé đã muốn xin phép giáo viên nghỉ học và trở về thăm cha.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, mẹ của cậu bé đã nói với giọng cực kỳ nghiêm túc, vốn dĩ bà ấy còn đang khóc nức nở nhưng bây giờ lại lớn tiếng nói:
“Con không được trở về! Cha của con không chết được, cuối tuần này con cũng không được trở về. Con cứ ở trong trường học đi, mẹ đã nói chuyện với giáo viên của con rồi. Cô ấy sẽ cho con vay trước một ít tiền để ăn cơm, chờ đến khi trong nhà an toàn…”
“Con phải chờ đến khi nào mẹ gọi điện cho giáo viên của con thì mới được trở về, con có nghe thấy không?!”
Bái Sĩ Cốc không hiểu ra sao, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trên núi có sói là sự thật, nhưng những con thú hoang này bình thường đều sống trong núi sâu, không bao giờ lảng vảng ở khu vực gần thôn cả. Cha của cậu bé lên núi chỉ để hái đồ, bắt thỏ thì làm sao có thể gặp được sói để mà bị cắn đứt chân đây?