Lời nói của A Mạn vô cùng mơ hồ xen lẫn một ít sợ hãi khiến cậu bé cũng dần dần căng thẳng hơn. Cậu bé cảm thấy có lẽ trong nhà mình đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng A Mạn của cậu bé đã nghiêm khắc dặn dò, thậm chí còn lấy tình cảm mẹ con ra để uy hiếp nên thiếu niên vẫn cố kìm nén tâm trạng lo lắng và bất an của mình, không trở về nhà.
Có một nam sinh cùng trường lớn hơn cậu bé một lớp là người cùng thôn với cậu bé.
Bình thường, vào lúc cuối tuần thì hai người bọn họ sẽ cùng nhau đi xe đạp trở về thôn. Trùng hợp thay, sau cuộc gọi của mẹ cậu bé thì vào ngày hôm sau chính là thứ bảy, là thời gian nam sinh kia sẽ đi xe đạp về nhà.
Bái Sĩ Cốc có chút lo lắng, còn nói với nam sinh kia hai câu, bảo cậu ấy trước tiên đừng về nhà nữa.
Kết quả, nam sinh kia lại nói rằng, người trong nhà cậu ấy cũng gọi điện thoại cho giáo viên, dặn dò cậu ấy đừng về nhà vào cuối tuần này, nói rằng đường về nhà không an toàn.
Nhưng đối phương hoàn toàn không thèm để ý.
Con đường vẫn đi trong hai năm nay thì làm sao có chuyện gì mà không an toàn được?
Nam sinh kia còn chê cười Bái Sĩ Cốc hai câu, nói rằng cậu bé nhát gan, quá nghe lời mẹ.
Bái Sĩ Cốc thấy không khuyên được nam sinh kia nên cũng không nói gì thêm nữa.
Tuy nhiên trong lòng cậu bé vẫn hơi lo lắng, bởi vì cậu bé biết nếu không phải là chuyện thật sự quan trọng thì A Mạn của cậu bé sẽ không mặc kệ việc cha cậu bé bị đứt chân, kiên quyết không cho cậu bé về nhà như vậy.
Vào ngày chủ nhật hôm sau, đến tận tối rồi mà nam sinh kia vẫn chưa quay về trường học. Đến thứ hai, Bái Sĩ Cốc còn đặc biệt đến lớp của nam sinh kia để tìm cậu ấy, muốn hỏi thăm xem nam sinh đó sau khi về nhà có biết tình hình trong nhà mình hay không.
Tuy nhiên, khi đến hỏi bạn học cùng lớp với nam sinh kia thì Bái Sĩ Cốc mới biết được bạn nam kia đã không đến lớp cả buổi sáng hôm nay. Lúc đầu giờ, giáo viên còn đến lớp dò hỏi cậu ấy.
Điều này chứng tỏ nam sinh ở cùng thôn với Bái Sĩ Cốc đã không xin phép giáo viên trước, biến mất không có tung tích.
Buổi chiều cùng ngày, Bái Sĩ Cốc không nhịn nổi nữa nên đã đi mượn điện thoại của giáo viên để gọi cho A Mạn ở nhà.
Đầu tiên là cậu bé muốn hỏi một chút về vết thương ở chân của cha mình. Thứ hai là cũng muốn hỏi xem nam sinh trở về thôn kia vì sao lại không quay lại trường học.
A Mạn của cậu bé ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu sau đó mới khàn khàn nói:
“Cốc Tử, A Mạn nói thật cho con biết, trong thôn chúng ta gần đây không được yên ổn lắm, hình như đã bị thứ gì đó ám vậy.”
“Cha và chú hai của con lên núi săn thỏ nhưng không hiểu sao lại xuất hiện một con sói hoang có cặp mắt đỏ đậm lao về phía hai người bọn họ, chủ động tấn công người, như bị mất trí vậy…”
“Ngoại trừ cha của con bị sói cắn đứt chân thì những gia đình khác trong thôn cũng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ. Có người đã muốn rời khỏi thôn để tránh nạn, kết quả… Dù sao chúng ta ở đây không nên đi ra ngoài, cho nên, mẹ mới không dám cho con trở về!”
“Mẹ sợ rằng nếu con trở về và cũng gặp phải chuyện không may nào đó thì mẹ và cha của con thật sự sẽ không sống nổi mất!”
Bái Sĩ Cốc khiếp sợ nghe mẹ mình nói xong và phản ứng đầu tiên của cậu bé là A Mạn đang nói đùa với mình.
Tuy rằng trong thôn cũng lưu truyền một số truyền thuyết về ma núi, người hoang dã, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có một ai nhìn thấy tận mắt cả.
Trong đầu cậu bé đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi:
“Vậy còn anh Trạng Tử thì sao?”
Anh Trạng Tử chính là nam sinh ở cùng thôn lớn hơn cậu bé một lớp kia, cũng chính là người đã trở về thôn vào hôm thứ sáu và đến bây giờ vẫn chưa trở về trường học.
A Mạn ở đầu bên kia nghe thấy câu hỏi của cậu bé thì hơi im lặng một lúc rồi mới từ từ mở miệng, âm thanh có chút run rẩy:
“Mẹ của Trạng Tử cũng đã gọi điện thoại cho giáo viên của thằng bé, bảo thằng bé đừng trở về! Tuy nhiên đứa trẻ này lại nhất quyết không nghe lời, trộm đi về, không nói cho người nhà một tiếng…”
Nghe đến đây thì trong lòng Bái Sĩ Cốc đã mơ hồ có một linh cảm không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó, cậu bé đã nghe thấy A Mạn nhà mình nói:
“Vào tối thứ bảy, mẹ của Trạng Tử luôn thấy hoảng hốt, còn nói rằng mơ thấy Trạng Tử nằm ở cổng thôn, cả người đầy máu nên lập tức bị dọa tỉnh giữa nửa đêm.”
“Cô ấy vừa khóc vừa gào thét rằng con trai nhà mình chắc chắn đã xảy ra chuyện. Sau đó cả nhà bọn họ đã cầm đèn pin mò mẫm trong đêm đi về phía con đường dẫn ra ngoài thôn để tìm kiếm.”
“Kết quả đúng là như vậy, bọn họ đã phát hiện ra Trạng Tử ở cách chỗ mà mẹ của Trạng Tử đã nằm mơ không xa lắm! Nghe nói, thằng bé nằm úp mặt trên mặt đất, xe đổ rạp ở bên người, toàn thân đầy máu…”
“Phần bụng của thằng bé bị thủng một lỗ lớn, nội tạng bên trong không biết đã bị thứ gì đó ăn sạch!”