A Mạn nhà cậu bé nói tiếp với giọng nức nở rằng, A Mạn của Trạng Tử nhìn thấy tình trạng thảm thương của con trai nhà mình thì lập tức căm uất vô cùng, bị ngất xỉu tại chỗ.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày chủ nhật, cả gia đình nhà Trạng Tử đã vừa khóc lớn vừa làm ầm ĩ, nói rằng trong thôn bị ma ám, có sói hoang xuất hiện.
Đứa trẻ đã bị mất mạng nên người trong nhà cũng không còn tâm trí nào nhớ đến chuyện thông báo cho bên trường học.
Không ai biết được vào buổi chiều ngày hôm đó, trên đường trở về nhà, Trạng Tử đã gặp phải cái gì.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, cậu bé nhất định đã chịu sự tra tấn từ thứ không phải là con người.
Nghe đến đây, Bái Sĩ Cốc đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
A Mạn của cậu bé còn đang lặp đi lặp lại dặn dò cậu bé, tuyệt đối không được quay về thôn. Tuy nhiên, cậu bé làm sao có thể yên tâm được khi cha mẹ của mình vẫn còn đang ở trong thôn chứ?
Trong một tuần sau đó, cậu bé đã thường xuyên mượn điện thoại của giáo viên chủ nhiệm để liên lạc với gia đình, cũng biết thêm càng nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trong thôn, nên càng nóng lòng hơn.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Bái Sĩ Cốc là một người phụ nữ trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được hai năm, là người từ tỉnh khác đến ngôi trường trên thị trấn của bọn họ để giảng dạy.
Bình thường, cô ấy là một người cực kỳ nhiệt tình, rất quan tâm đến những đứa trẻ ở vùng núi như cậu bé và cũng thường xuyên giúp đỡ.
Trong mấy ngày kia, Bái Sĩ Cốc luôn tìm cô ấy để mượn điện thoại di động và gọi điện thoại về nhà ở ngay trong văn phòng.
Do đó, giáo viên chủ nhiệm lớp đã nghe được một số chuyện và cũng biết thôn Ngõa Thác bị ma ám.
Cô ấy đưa ra một lời khuyên cho Bái Sĩ Cốc, nói rằng trên internet bây giờ đang có một chương trình thực tế về huyền học cực kỳ nổi tiếng. Các thí sinh tham gia chương trình này đều giúp đỡ miễn phí, giúp giải quyết những vụ việc đụng chạm phải ma quỷ, còn giúp người khác bắt quỷ.
Sao không để cho người lớn trong thôn của Bái Sĩ Cốc thử liên lạc với tổ sản xuất chương trình xem sao?
Bái Sĩ Cốc nghe xong thì đã lập tức mượn điện thoại di động của giáo viên chủ nhiệm để xem tin tức về chương trình “Linh Sự”. Sau đó, cậu bé cực kỳ phấn khởi, gọi điện thoại ngay cho A Mạn ở nhà.
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên chưa bao giờ đi ra khỏi thôn, cũng không đọc sách bao giờ, ít khi lên mạng đã không hề tin tưởng lời nói của cậu bé.
Làm sao có chuyện sẽ có những người tốt bụng như vậy, chạy đến tận đây từ tỉnh ngoài, đến nơi đất đai cằn cỗi này để giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề được chứ?
Mẹ của Bái Sĩ Cốc chỉ nói rằng cậu bé không cần quan tâm đến vấn đề này, chỉ cần an tâm ở lại trường học tập là được.
Cuối cùng, Bái Sĩ Cốc đã thật sự quá lo lắng, nhờ vào sự trợ giúp của giáo viên chủ nhiệm và đã tìm thấy thông tin liên lạc của tổ sản xuất chương trình “Linh Sự”.
Cậu bé đã lấy hết can đảm để gọi điện thoại cầu cứu chương trình. Cậu bé hy vọng rằng tổ sản xuất chương trình có thể giúp thôn của cậu bé giải quyết sự kiện quỷ dị này.
Giọng nói thuyết minh trong video vẫn đang tiếp tục vang lên, nói rằng sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu này thì nhân viên công tác cảm thấy những thông tin được Bái Sĩ Cốc miêu tả lại có vẻ vô cùng kỳ lạ, cũng không giống như cố tình bịa đặt một câu chuyện để quấy rối chương trình.
Tổ sản xuất chương trình đã rất coi trọng vụ việc này, cũng đồng ý với Bái Sĩ Cốc và lấy được số điện thoại liên lạc của gia đình cậu bé. Bọn họ nói rằng sẽ liên lạc với cha mẹ của cậu bé trước để tìm hiểu tình huống cụ thể.
Ai ngờ được rằng, khi tổ sản xuất chương trình gọi lần đầu tiên, vừa mới giải thích ý định của bọn họ thì mẹ của Bái Sĩ Cốc ở đầu bên kia đã nghĩ rằng tổ sản xuất chương trình là bọn lừa đảo, lập tức cúp điện thoại.
Lúc sau, nhân viên công tác phải gọi lại cho mẹ của cậu bé nhiều lần, cố gắng giải thích rõ ràng thì người phụ nữ trung niên mới nửa tin nửa ngờ, đồng ý giúp bọn họ liên lạc với tộc trưởng già trong thôn và một số cán bộ quản lý thôn.
Vất vả mãi mới kết nối được với cán bộ quản lý thôn thì kết quả, đối phương lại nói thẳng:
“Đây là chuyện riêng tư của thôn chúng tôi, không cần người ngoài quan tâm.”
Vì chuyện này mà tổ sản xuất chương trình đã phải tốn công tốn sức trong hai, ba ngày, kết quả lại bị đối xử không chút hòa nhã gì nên trong lòng của các nhân viên cũng cảm thấy có chút không vui.
Thấy thái độ của tộc trưởng thôn Ngõa Thác cứng rắn như vậy nên tổ sản xuất chương trình cũng không tiếp tục dây dưa, cưỡng cầu nữa.
Bọn họ gọi điện thoại lại, nhờ giáo viên chủ nhiệm chuyển lời cho Bái Sĩ Cốc rằng bên thôn của cậu bé không đồng ý nên tổ sản xuất chương trình cũng không thể tiến hành sắp xếp ghi hình ở thôn để giải quyết chuyện này được.