Đôi mắt của “người phụ nữ” kia tối om, không có con ngươi, chỉ là hai hốc mắt đen tối, có một ít chất dịch thối rữa chảy ra từ đó.
Nó dường như đã nhận ra được tầm mắt của Tiểu Trương nên lập tức hất đầu, làm ra một tư thế mà người bình thường không thể nào làm được, dán sát mặt vào khuôn mặt của Tiểu Trương.
Lúc này Tiểu Trương mới phát hiện ra, nó không hề đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nào cả.
Mà là cả khuôn mặt của nó đều có màu đỏ đậm như màu máu.
“Tìm được rồi, người tốt bụng à.”
Tiểu Trương hoảng sợ tột độ, đến mức không thể kêu lên tiếng nào, hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu ngay lập tức.
Lái xe lão Ngô không quay đầu ra sau nhưng lại cảm thấy trên đỉnh đầu có một thứ gì đó lướt qua.
Anh ấy theo bản năng ngước mắt lên thì nhìn thấy một đứa trẻ nho nhỏ, đầu to bất thường, toàn thân xanh đen, đang sử dụng cả tay lẫn chân trèo lên giương chiếu hậu trên đỉnh đầu, ngẩng mặt lên và nhếch miệng cười với anh ấy.
Lão Ngô bị dọa đến tâm thần vỡ nát, điên cuồng chuyển hướng vô lăng và chiếc xe đã hoàn toàn mất kiểm soát…
*
Mọi người ở đoàn xe phía sau đã bấm còi cảnh báo liên tục, cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ly kỳ và lạ lùng của chiếc xe dẫn đầu.
Đầu tiên, chiếc xe này đột nhiên dừng lại, mọi người trên xe đi xuống dưới và đi vòng quanh hai, ba vòng.
Chẳng mấy chốc, bọn họ lại lên xe lần nữa, sau đó chiếc xe như một con ngựa đứt cương, lao về phía trước với tốc độ bão táp, ước chừng vận tốc của xe đã vượt quá 90km/ giờ, thậm chí còn có thể nhanh hơn!
Điều này khiến cho tất cả các đồng nghiệp trong tổ sản xuất chương trình đều vô cùng sợ hãi. Các xe đằng sau đều lập tức tăng tốc đuổi theo, bấm còi inh ỏi.
Một lúc sau, anh trai quay phim dưới sự nhắc nhở của Cố Chi Tang đã vội vàng gọi điện thoại cho người đàn ông họ Trương trong xe đi đầu thì bọn họ chỉ nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng hét lớn đứt ruột đứt gan, thảm thiết đến mức khiến da đầu của mọi người tê dại.
Ngay sau đó, chiếc xe đang đi đằng trước đột nhiên lảo đảo, cuối cùng lao vào rừng cây ven đường, đâm vào một thân cây.
Nhìn thấy chiếc xe phía trước đâm mạnh vào thân cây đến mức đầu xe đã bị biến dạng, bốc khói trắng nghi ngút thì tất cả mọi người phía sau đã vội vàng dừng xe lại, vừa nhanh chóng xuống xe chạy về phía kia, vừa vội vàng gọi tên những người trong xe.
Toàn bộ hành trình diễn ra cảnh tượng ly kỳ này đã được Đại Lưu cầm máy quay camera cá nhân ghi lại tất cả.
Các khán giả trong phòng livestream được chứng kiến từ xa một sự việc chấn động kinh hồn như vậy đều trợn mắt, há hốc mồm, sau đó khu vực bình luận đã nổ tung rồi.
[Mẹ kiếp, nhân viên công tác trong xe có ổn không vậy? Đừng nói chưa đi đến ngôi làng kia mà đã xảy ra tai nạn chết người nhé?!]
[Vụ việc xảy ra ở thôn này cũng ghê gớm vậy, có vẻ đặc biệt kinh dị đấy!]
Trên tuyến đường quốc lộ số 446, dưới chân núi Kỳ Lân.
Đoạn đường trước nay vẫn rất thưa thớt người qua lại thì lúc này hai bên đường đang có vài chiếc ô tô dừng đỗ và cửa xe đang mở toang.
Trong xe không có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy một số dụng cụ quay phim được đặt trên ghế sau, tất cả nhân viên trong chương trình “Linh Sự” và năm thí sinh đều chạy đến gốc cây nơi xảy ra vụ đâm xe.
Một thân cây to, lớn bằng một vòng tay của đàn ông trưởng thành mà đã bị đâm đến lõm vào, đầu xe vẫn còn đang bốc khói, một nửa phần thân gỗ của cây đã bị vỡ ra.
Mấy thanh niên có thân thể cường tráng, khỏe mạnh đang bám vào gầm xe, cố gắng di chuyển chiếc xe đã báo hỏng về phía sau.
Bởi vì chiếc xe này đang chạy với tốc độ cao rồi bẻ lái đột ngột vào rừng cây phía bên phải đường nên nền đất ở chỗ này vốn toàn là rễ cỏ, hơi xốp còn trộn lẫn một ít đất đá, lốp xe đã để lại hai vết bánh xe sâu hoắm trên bùn.
Nếu bây giờ muốn đẩy chiếc xe ra khỏi thân cây thì lực cản còn lớn hơn nhiều so với đường bê tông bằng phẳng. Do đó, cho dù có ba, bốn người đàn ông trưởng thành cùng nhau đẩy ra cũng vô cùng khó khăn.
Trong khi mấy cậu thanh niên đang nghẹn đỏ mặt, cố gắng dùng sức thì đột nhiên bọn họ chợt cảm thấy chiếc xe nhẹ hẫng một chút. Vốn dĩ chỉ mới hơi đẩy được xe lung lay mà giờ đây, bọn họ đã đẩy ra được hơn một mét.
Tất cả nhân viên công tác đều cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Cố Chi Tang không biết từ lúc nào đã đứng ở phía đuôi xe.
Cổ tay áo của cô hơi xắn lên, lộ ra cổ tay mảnh khảnh màu trắng muốt, sắc mặt bình tĩnh buông lỏng ra bàn tay đang kéo phía đuôi xe, dường như không hề làm gì cả.
Ngay lúc cô vừa buông tay ra thì trong nháy mắt, chiếc xe vốn dĩ đang “nhẹ bẫng” lại nặng nề hơn hẳn.
Các nhân viên công tác: “…”
Cho dù bọn họ đang rất sốc vì sức mạnh của Cố Chi Tang nhưng điều quan trọng hơn bây giờ vẫn là các đồng nghiệp ở trong xe.