Hai vợ chồng nhà Lạp Mộc lập tức nhìn về phía đứa trẻ.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thấp thoáng sau rèm cửa đang hơi kéo ra thì sau lưng hai người lập tức rét lạnh, máu trong thân thể xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu tê dại.
Dưới lớp rèm cửa mỏng manh kia đã mơ hồ lộ ra một bóng dáng.
Cũng có thể coi như là hình dáng của một con người, có đầu và tay chân rõ ràng, nhưng tỉ lệ lại cực kỳ méo mó.
Vợ của Lạp Mộc cũng bị dọa khóc, run rẩy ôm đứa con vào lòng rồi bịt chặt miệng của mình và con gái, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tuy rằng rèm cửa nhà bọn họ hơi mỏng, ánh sáng vẫn có thể xuyên qua được nhưng bình thường, vào buổi tối, chỉ cần kéo rèm lại thì sẽ không thể nhìn thấy bóng râm nào bên ngoài cả.
Nhưng bây giờ, bóng dáng quỷ dị đang xuất hiện chỉ cách bọn họ một lớp cửa sổ mỏng manh kia giống như một bóng người đang lẳng lặng dán sát vào cửa sổ, nghe lén bọn họ nói chuyện vậy.
Dường như đã nhận thấy trong phòng yên tĩnh hẳn nên bóng dáng ngoài cửa sổ kia bắt đầu gãi móng tay trên mặt thủy tinh, phát ra âm thanh “ken két”.
Tiếng động này vang lên ngay bên tai của mỗi người trong nhà Lạp Mộc, khiến bọn họ hoảng sợ đến muốn phát điên!
Lạp Mộc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, đột nhiên quay phắt lại nhìn về phía cửa phòng ngủ chính.
Ông ấy thấy lá bùa vàng đang dán trên cửa lúc này đang không ngừng lung lay, nhẹ nhàng rung lắc.
Vị đại sư Cố kia đã từng nói rằng, nếu lá bùa động đậy thì bọn họ tuyệt đối không được đi ra ngoài.
Bởi vì, thứ kia đã đến gần rồi.
Ngay khi gia đình nhà Lạp Mộc sắp không thể chịu đựng nổi nữa, bị cảnh tượng quỷ dị này tra tấn đến mức suy sụp tinh thần thì bóng dáng nhợt nhạt in trên cửa sổ bắt đầu chuyển động.
Kèm theo tiếng “kẽo kẹt” vang lên, thứ ở bên ngoài kia dường như đã leo lên phía trên cửa sổ và rời đi.
Qua một hồi lâu, cánh tay cứng đờ của vợ Lạp Mộc mới chậm rãi buông lỏng và sắc mặt cũng đã hoàn toàn tái nhợt.
Trong lòng của bà ấy, con gái đang khóc lóc, chảy nước mắt, nước mũi giàn giụa…
*
Ở đầu phía Tây của thôn.
Trăng rằm từ từ xuất hiện từ đường chân trời, tỏa ra ánh sáng trắng hơi u ám.
Trong một ngôi nhà gỗ biệt lập đang chỉ thắp mỗi một chiếc đèn nhỏ không được tính là sáng lắm, có một vài người đang nằm rải rác trong phòng. Bọn họ đúng là đám người Cố Chi Tang đã không rời đi thôn Ngõa Thác.
Xác chết của vị bà bà bị sát hại trong phòng đã được thu xếp sang một chỗ khác để chuẩn bị chôn cất nhưng trong phòng vẫn tràn ngập một mùi hôi thối chưa tiêu tan.
Lúc này, Cố Chi Tang đang ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một tờ giấy được cắt thành hình người, cô đang dùng bút lông để vẽ ngũ quan trên khuôn mặt của người giấy.
Khi vẽ đến đôi mắt, ngòi bút có đầu viết mảnh mai trong tay cô đã không nhúng vào nghiên mực trên bàn mà lại chấm vào một chất nhầy màu đỏ chưa bị đông đặc ở trong một đĩa nhỏ khác – là máu.
Một lần nữa nhấc bút lên, Cố Chi Tang với vẻ mặt lạnh nhạt đã dùng máu để vẽ mắt cho người giấy.
Sau khi đôi mắt màu đỏ được vẽ xong thì những người khác trong phòng đang lặng lẽ quan sát cũng cảm thấy khuôn mặt của người giấy kia đã trở nên sống động hơn hẳn, thậm chí dưới ánh đèn, con mắt màu đỏ đậm kia còn có chút kỳ dị.
Tiếp theo, Cố Chi Tang đã viết một chuỗi ký tự ở đằng trước người giấy, là ngày sinh nhật của một người.
Daisy ngồi trên giường, quan sát từ bên cạnh đã cực kỳ thán phục, nhỏ giọng hỏi Hề Hải Hồng:
“Vu thuật ở phương Đông của mọi người thần kỳ đến mức này sao? Chỉ cần sử dụng một mảnh giấy là có thể tạo thành một {búp bê thế thân} rồi?!”
Trong mắt những người có khả năng thông linh như Daisy thì mặc dù Cố Chi Tang chỉ đang cầm một người giấy trong tay nhưng hơi thở và năng lượng tỏa ra từ người giấy đó lại giống hệt như một người sống!
Thứ này ở bên Daisy được gọi là “búp bê thế thân”.
Nhưng một con búp bê được chế tạo tinh xảo, có khả năng khiến người khác nhầm lẫn với người sống như vậy thì đây là lần đầu tiên Daisy được nhìn thấy.
Hề Hải Hồng: “…”
“Không có mấy người có thể làm được việc này đâu. Cũng do cô ấy tương đối lợi hại thôi.”
Daisy đã hiểu, vừa gật đầu vừa hỏi: “Làm như vậy thì có thể thu hút được hai hung vật kia đến đây sao?”
Hề Hải Hồng nói: “Chắc hẳn là có thể.”
Lúc này, Cố Chi Tang đã buông bút lông xuống, thở hắt ra một hơi rồi ngước mắt lên nói: “Là nhất định có thể.”
“Con quỷ nữ mang thai kia đã giết con trai của gia đình kia nhưng vẫn còn chưa thấy hài lòng, còn muốn xâm nhập vào nhà của bọn họ để giết người đàn ông này thì đã chứng tỏ nó có mối hận thù sâu sắc với gia đình này.”
“Hơn nữa, nó đã từng ra tay nhưng lại không thành công, còn bị chó đen cắn thương nặng thì càng khiến cho sự hận thù trong lòng nó gia tăng mãnh liệt.”
“Nó sẽ không bỏ qua cơ hội này.”