Sự ra đời của “quỷ thai” vốn dĩ đã làm trái với đạo pháp của hai giới Âm – Dương, không được Thiên Đạo công nhận nên để có thể sinh ra “quỷ thai” còn cần phải tuân thủ một điều kiện cực kỳ hà khắc và vô cùng quan trọng.
“Giữa người và quỷ phải ký kết khế ước nhân duyên, hơn nữa, phải là hai bên tự nguyện mới được.”
Nếu có một bên không biết chuyện này hoặc không tình nguyện chấp nhận – ví dụ như kết Âm Hôn, hạ chú thuật hiểm độc thì sẽ không có khả năng dưỡng dục được một “quỷ thai”.
Bởi vì đủ loại hạn chế như vậy nên sự tồn tại của “quỷ thai” trước giờ vẫn luôn rất hiếm có.
Trong sách cổ của Huyền Môn đã từng ghi lại một số trường hợp ít ỏi về vấn đề này.
Một nghìn năm trước, có một người phụ nữ ở nông thôn có năng lực thông linh trời phú.
Vào lúc cô ấy hơn hai mươi tuổi thì chồng của cô ấy đã qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn. Tuy nhiên, tình cảm của cô ấy và chồng lại vô cùng tốt đẹp, một người không muốn vào luân hồi, người kia cũng không muốn sống cuộc đời lẻ loi hiu quạnh một mình.
Vì vậy, một người, một quỷ đã ước định sẽ tiếp tục làm một đôi vợ chồng Âm – Dương. Mỗi khi đêm xuống, người phụ nữ này sẽ sử dụng năng lực của mình để triệu hồi vong hồn của người chồng về nhà, cùng chung chăn gối trong giấc mộng.
Mấy tháng sau, người phụ nữ này đã sinh ra một “quỷ thai”, được cô ấy coi như kết tinh tình yêu của mình và người chồng ma.
Bởi vì “quỷ thai” tuy chỉ là hồn thể nhưng vẫn sẽ lớn lên theo thời gian, nên người phụ nữ kia cứ cách một năm lại đến nhà thợ mộc trong thôn, căn cứ vào tốc độ phát triển của trẻ em bình thường để chế tạo một thân thể cho đứa con nhà mình.
Tuy nhiên, “quỷ thai” dù sao cũng vẫn là quỷ, cho dù người phụ nữ kia có dốc lòng chăm sóc cỡ nào thì cuộc sống trên cõi Dương của nó cũng dần dần rút ngắn lại, từ từ suy yếu hơn.
Để cho đứa con nhà mình có thể ở lại trần gian lâu hơn, có thể tận hưởng cuộc sống như một người bình thường thì người phụ nữ bị bóp méo tâm tính vì tình yêu con ích kỷ đã ra tay với những đứa trẻ vô tội trong thôn.
Trong vài năm sau đó, cô ấy đã sát hại một số trẻ em trong thôn, cướp đi thi thể của những đứa trẻ này để “quỷ thai” có thể mượn xác hoàn hồn.
Cuối cùng, hành vi độc ác của cô ấy đã bị Huyền Môn phát hiện. Huyền sư của Huyền Môn đã lập tức truy nã và bắt giữ, diệt trừ cả cô ấy, người chồng ma của cô ấy và “quỷ thai” kia.
Từ đó về sau, những thứ như “quỷ thai” đã được xếp vào danh sách tai họa, là sự tồn tại không được cho phép trên trần gian.
Vì vậy, lúc này, nghe thấy Cố Chi Tang nói rằng hung vật này là “quỷ thai” thì Hề Hải Hồng đã cực kỳ khiếp sợ.
Nếu không phải Cố Chi Tang nhầm lẫn thì cha của hung vật này…
Hề Hải Hồng: “Chẳng lẽ, con quỷ làm cho cô con dâu nhà họ Hình mang thai lại là một {Quỷ Vương}, thậm chí còn có thể là một quỷ vật có cấp bậc cao hơn sao?!”
Nếu không thì sao Anh Quỷ này lại có thân thể con người chứ?
Cố Chi Tang xếp lại đầu của cô con dâu nhà họ Hình ngay ngắn lại rồi quan sát kỹ càng.
Thi thể này đã bị thiêu đốt rồi bị sét đánh nên đã sớm hoàn toàn thay đổi rồi, ngũ quan và làn da đều đã bị tổn hại.
Tuy nhiên, từ một ít kết cấu xương cốt và cấu trúc trên làn da thì vẫn có thể suy đoán được những gì cô ấy đã trải qua khi còn sống.
“{Quỷ Vương} cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một con quỷ đói háo sắc, ỷ vào việc bản thân có chút năng lực nên đã tùy tiện làm nhục người phụ nữ vô tội này thôi.”
Cố Chi Tang càng quan sát thì đôi mắt càng tối sầm lại. Khi nghe thấy lời phán đoán của Hề Hải Hồng thì cô còn cười lạnh một tiếng, ngước mắt lên nói:
“{Quỷ Thai} này dường như đã được sinh ra với một khối máu thịt. Cũng bởi vì được nuôi dưỡng trong cơ thể của con người nên trong một khoảng thời gian rất ngắn, nó đã hấp thu máu thịt và xương cốt của người mẹ để hình thành nên cơ thể hoàn chỉnh.”
“Có thể nói, thay vì bảo rằng đây là đứa con của người phụ nữ này thì chẳng bằng hãy nói rằng đây là một khối ung nhọt sống ký sinh trên cơ thể của cô ấy.”
Cô dùng kiếm gỗ nhấc tấm vải phủ bên trên, đắp lên thi thể của cô con dâu nhà họ Hình: “Đi thôi, chúng ta đi gặp bà cụ nhà họ Hình kia và người chồng trên trần gian của cô ấy.”
*
Cả gia đình nhà Lạp Mộc đang run rẩy trốn ở một góc phòng, thần kinh cực kỳ căng thẳng, bọn họ sợ rằng thứ ở ngoài cửa sổ sẽ có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.
Bọn họ nghe được loáng thoáng có tiếng động va chạm ở phía đầu Tây của thôn cùng tiếng kêu bén nhọn của một người phụ nữ nhưng không ai dám nảy sinh tò mò hay mở cửa sổ ra để nhìn thử.
Khi tiếng động ở đầu đằng kia đã hoàn toàn dừng lại thì toàn bộ ngôi làng lại chìm vào yên lặng.
Trong lúc tinh thần mệt mỏi của hai vợ chồng nhà Lạp Mộc đã hơi thả lỏng thì cửa chính của nhà bọn họ đột nhiên bị gõ vang.
Con gái nhà Lạp Mộc run rẩy chui sâu vào trong chăn, bị dọa đến phát khóc.
“…Chú Lạp Mộc, là chúng tôi, thí sinh của chương trình {Linh Sự}.”