Tất cả đám đàn ông lúc trước đã tham gia vào vụ việc kia đều lần lượt mơ thấy Vương Lâm đến đòi mạng.
Anh ta ai oán rằng bản thân chết quá thảm, bị chôn sống dẫn đến ngạt thở mà chết. Sau đó, thi thể của anh ta lại bị một đám sâu bọ gặm nhấm, khiến anh ta không thể chết yên ổn được, phải tìm bọn họ để đòi mạng.
Đám đàn ông kia không thể báo cảnh sát, cũng không dám nói cho gia đình biết.
Sau một hồi thương lượng, tất cả đã vội vàng cầu xin Vương Lâm tha thứ:
“Người anh em Vương Lâm à, mấy anh em chúng tôi thừa nhận, lúc trước quả thật là do chúng tôi quá xúc động, bị tức giận che mờ lý trí nên đã ra tay không biết nặng nhẹ.”
“Đối với sự việc lần đó thì quả thật chúng tôi cũng không còn cách nào cả. Chúng tôi đã làm việc quần quật cả nửa năm trời nhưng lại không được nhận một đồng nào. Nếu không tìm lại được tiền thì cả gia đình chúng tôi, từ già đến trẻ sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất!”
“Người đã chết không thể sống lại được nữa. Mong người anh em này hãy rủ lòng thương xót, thả cho chúng tôi một đường sống. Chúng tôi nhất định sẽ hóa vàng và dâng hương đầy đủ. Anh có nguyện vọng gì thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ giúp anh thực hiện.”
“Nếu anh thật sự muốn lấy mạng của chúng tôi thì bọn tôi cũng chỉ có thể mời đại sư đến để tìm cách đối phó thôi.”
Bởi vì bản thân Vương Lâm cũng không phải là con quỷ có oán khí sâu nặng gì nên cho dù nó muốn giết chết đám người con trai nhà họ Hình thì cũng không đủ năng lực làm được.
Cuối cùng, nó đã đưa ra yêu cầu với mấy người kia:
“Tôi muốn lấy một người vợ có thể sinh cho tôi một đứa con.”
Vương Lâm nói rằng khi tử vong thì anh ta mới chỉ hai mươi tám tuổi, ngay cả vợ cũng chưa lấy, con cũng không có thì chẳng phải đã sống uổng phí cả đời rồi sao. Vì vậy, anh ta cảm thấy không cam lòng.
Đám đàn ông quay ra nhìn nhau, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của Vương Lâm, tiêu một số tiền để mua một người vợ giấy, đốt cho anh ta.
Kết quả, Vương Lâm vô cùng không hài lòng, cực kỳ tức giận.
Anh ta cần là một “người vợ” chân chính, không phải là mấy thứ như người giấy!
Đám đàn ông kia không còn cách nào khác, đành phải xem xét có thể tìm được một số người phụ nữ làm nghề bán hoa hay không.
Tuy nhiên, khu vực của bọn họ sống thật sự quá hoang vu, người dân cũng thuần phác nên ngay cả bọn buôn người cũng không có. Thật sự không thể tìm thấy người nào thích hợp.
Sau cùng, Vương Lâm đã liên tục quấy rầy, bóp cổ bọn họ trong giấc mơ, khiến bọn họ sợ chết khiếp, còn nói với giọng điệu dày đặc ác ý:
“Nếu thật sự tìm không thấy thì mấy người hãy tặng lại vợ mình cho tôi cũng được.”
Mấy người đàn ông gần như ngày nào cũng bị bóp cổ trong khi ngủ, trên cổ đã hiện rõ vết bầm tím nên chỉ muốn tiễn Vương Lâm đi càng nhanh càng tốt. Sau khi im lặng một khoảng thời gian dài thì đã có một số người đồng ý với đề nghị phát rồ kia.
Dù sao, tính mạng của bản thân chỉ có một, nhưng vợ thì có thể cưới lại.
Đám đàn ông quyết định sẽ bốc thăm, trúng vào ai thì người đó sẽ đưa vợ mình cho Vương Lâm làm “con dâu”.
Kết quả, người được chọn lại là người lớn tuổi nhất trong đám, cha ruột của “Trạng Tử”.
Ông ta đã kết hôn với vợ mình được gần hai mươi năm rồi, con cái cũng đã học lên trung học, có tiềm năng lớn thi đỗ được đại học và rời khỏi vùng núi hoang vu này. Trước đó, ông ta cũng là một người anh cả đáng tin cậy, từng giúp đỡ cậu con trai nhà họ Hình rất nhiều.
Có lẽ là lương tâm của ông ta đột nhiên trỗi dậy nên đã quỳ gối khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục cầu xin đám đàn ông kia.
Ông ta nói rằng vợ của mình đã gần bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, trai già ngọc nát, cho dù có đưa cho Vương Lâm thì chắc hẳn anh ta cũng không hài lòng và lại tiếp tục giày vò bọn họ.
Mấy người đàn ông khác cũng kêu than liên tục, nói rằng trong nhà bọn họ cũng có già có trẻ, có vợ của mấy người còn vừa sinh con chưa được bao lâu.
Nếu đưa vợ cho Vương Lâm thì gia đình của bọn họ sẽ tan vỡ mất!
Cuối cùng, sau một hồi kể lể thì người duy nhất chưa có con nhỏ trong đám người là cậu con trai nhà họ Hình.
Vì thế, đám đàn ông đã thay nhau cầu xin anh ta, nói rằng vợ của anh ta đã thành kẻ điên khùng rồi, còn không sống hòa hợp được với mẹ già ở nhà, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ đến mức cả gia đình không được sống yên ổn ngày nào.
Nếu vợ của anh ta thật sự bị chết sau khi bị Vương Lâm quấn lấy thì gia đình của mỗi người đàn ông trong đám sẽ trợ cấp cậu con trai nhà họ Hình ba chục nghìn, còn sẽ giới thiệu cho anh ta một người vợ càng trẻ trung và xinh đẹp hơn, là cháu gái bên thân thích của nhà bọn họ.
Vì sự “nghĩa khí” và tình “anh em như thể tay chân”, hơn nữa cũng đã mất kiên nhẫn với từng trận tranh cãi ầm ĩ ở nhà nên cậu con trai nhà họ Hình cuối cùng đã đồng ý.