Sau khi Vương Lâm ôm tiền bỏ chạy thì không lâu sau cũng đã qua đời.
Khi chết, anh ta chắc hẳn đã bị đột tử nên trong lòng còn tồn động oán hận. Vì vậy, người này đã biến thành Lệ Quỷ trốn thoát khỏi Âm Sai đến câu hồn, đến nay vẫn còn đang lẩn trốn, chưa bị bắt về m Tào Địa Phủ.
Điều ly kỳ hơn là, sau khi Vương Lâm biến thành quỷ hồn thì lại kí kết Âm Hôn với người vợ của cậu con trai nhà họ Hình! ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cố Chi Tang nói: “Vừa rồi, tôi đã vào phòng ngủ của cậu con trai nhà này và phát hiện ra Mệnh Cách của anh ta có nghiệt lực và màu đỏ của máu. Điều này chứng tỏ anh ta đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp sát hại người khác, trong tay có dính máu người.”
“Tôi lại tiếp tục đẩy quẻ và thực hiện {Cộng Cảm} thì đã phát hiện ra một {chuyện thú vị}. Đối tượng khiến anh ta lây dính nghiệt lực chính là tên quản đốc Vương Lâm mà người trong làng kể rằng đã ôm tiền công chạy trốn, nhưng trên thực tế đã sớm qua đời kia.”
Đến lúc này, tất cả manh mối đã được xâu chuỗi và làm sáng tỏ mọi việc.
Hai năm trước, quản đốc Vương Lâm nợ nần cờ bạc, không có khả năng trả nợ, nhìn thấy số tiền công lớn trong tài khoản nên đã nảy sinh lòng tham, chuẩn bị ôm tiền chạy trốn.
Trước khi thực hiện kế hoạch, vì đề phòng tài khoản ngân hàng sẽ bị đóng băng trong lúc trốn chạy nên anh ta đã cố ý rút hết tiền ra, còn thuê một căn nhà ở một chỗ hẻo lánh trong một thôn khác ở cùng thị trấn.
Anh ta định chờ đến khi sóng gió qua đi, sẽ mang theo bốn trăm nghìn tiền mặt nặng khoảng mười cân và một số đồ trang sức đắt tiền bằng vàng chạy trốn ra nước ngoài.
Trong một lần uống rượu say, Vương Lâm đã vô tình để lộ thông tin với bạn rượu của mình.
Người bạn rượu này không thích anh ta có thể thoát khỏi nợ nần, ôm tiền chạy trốn sống sung sướng như vậy nên đã nói chuyện này cho cậu con trai nhà họ Hình.
Cậu con trai nhà họ Hình và một số đồng nghiệp bị mất tiền đã chạy sang bên đó, ngồi xổm canh gác bên ngoài vài ngày và vào một buổi tối nọ, bọn họ đã bắt gặp Vương Lâm vừa lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn thịt nướng.
Bản thân bọn họ không có một xu nào, phải sống màn trời chiếu đất vài ngày qua, nhưng thằng khốn kia lại ăn thịt, ăn cá, ăn đồ nướng. Vì vậy, những người kia cảm thấy cực kỳ uất nghẹn, trong cơn giận dữ đã kéo Vương Lâm đến một cánh đồng trồng ngô ở gần đó, hung hăng đánh anh ta một trận.
Vương Lâm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nửa chết nửa sống nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm nói muốn báo cảnh sát để nhốt hết đám người bọn họ vào trong tù. Hơn nữa, anh ta còn nhân cơ hội mấy người kia không để ý và lấy ra một con dao, chém một nhát vào bụng của một người trong đám.
Vốn dĩ đám đàn ông này còn đang cực kỳ tức giận thì làm sao có thể nhẫn nhịn được sự khiêu khích như vậy. Do đó, bọn họ đã ra tay nặng hơn.
Sau đó, khi lý trí của bọn họ đã quay trở về thì Vương Lâm đã thở ra nhiều hơn hít vào rồi.
Lúc này đám người kia mới cảm thấy sợ hãi: “Anh, hình như ra tay hơi nặng rồi, chúng ta sẽ không… giết chết hắn ta chứ?”
Không biết là ai đã đề nghị, tóm lại, cuối cùng, cậu con trai nhà họ Hình và vài người kia đã không báo cảnh sát, cũng không đưa Vương Lâm đến bệnh viện để chữa trị.
Bọn họ đã bị cơn tức giận che lấp lý trí, nghĩ rằng hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng. Vì vậy, bọn họ đã cùng nhau chôn sống Vương Lâm – người còn chưa tắt thở, trong cánh đồng hoang đó.
Sau đó, mấy người đàn ông kia ngồi hứng gió cả đêm trên cánh đồng để bình tĩnh lại rồi bắt đầu xử lý sạch sẽ vết máu ở hiện trường.
Trải qua một loạt hành động như vậy thì tất cả mấy người tham gia vào vụ việc đều quyết định sẽ chôn sâu chuyện này trong lòng, không nói cho bất cứ ai khác.
Bọn họ tìm được giấy tờ tùy thân và thẻ phòng trên người Vương Lâm, giả vờ là bạn bè của anh ta để làm thủ tục trả phòng. Sau đó, bọn họ đã lấy hết tiền mặt và đồ trang sức tìm được từ phòng của Vương Lâm.
Bởi vì nơi này là một thị trấn xa xôi phía Tây Bắc đất nước nên công tác an ninh cũng chỉ được coi như trang trí mà thôi.
Thấy đám người cậu con trai nhà họ Hình có giấy tờ tùy thân của Vương Lâm thì lễ tân của khách sạn gần như chẳng nghi ngờ gì, đã làm thủ tục trả phòng cho bọn họ luôn.
Mấy người đàn ông chia đều số tiền, ước định rõ ràng sau khi trở về thôn sẽ nói rằng không tìm được người, đã để cho Vương Lâm trốn thoát, còn số tiền vừa lấy được thì cũng không nên động đến trong một thời gian.
Chờ thêm khoảng hai, ba năm nữa, khi mỗi người đi mỗi ngả, rời khỏi thôn thì sau đó sẽ lấy tiền ra để sử dụng.
Bọn họ cứ trở về thôn như vậy và dân làng cũng không ai nghi ngờ gì.
Một năm trôi qua, đám người cậu con trai nhà họ Hình gần như đã quên luôn chuyện này rồi.
Nhưng vào một buổi tối nọ, cậu con trai nhà họ Hình đang ngủ thì bỗng nhiên bị “bóng đè”. Vừa mở mắt ra, anh ta đã nhìn thấy một bóng dáng vặn vẹo, dán sát vào mặt mình, trong mũi và mắt của thứ kia dính đầy bùn đất và giòi bọ, dọa anh ta chết ngất.
“Lão Hình, tôi đã tìm thấy mấy người rồi… tìm rất lâu…”
Là Vương Lâm – người đã bị chôn sống!
Anh ta đã biến thành Lệ Quỷ, đến tìm bọn họ đòi mạng!