Ở bên cạnh vườn rau, có một bãi đất trống, bên trên có một tấm ván gỗ hình tròn dùng để đậy thứ gì đó. Trên ván gỗ có cắm một cọc sắt rỗng ruột. Đó là hầm đựng thức ăn dự trữ ở nông thôn.
Cửa của hầm dự trữ thức ăn không biết vì sao không được niêm phong kín lại, trên tấm ván gỗ kia đã có một số lỗ nhỏ, không khí và ánh sáng mặt trời có thể xuyên thấu qua các lỗ này để chiếu vào bên trong.
Cố Chi Tang quỳ gối ngồi xổm xuống, kéo ra thanh sắt trên nắp, móc tay vào hai lỗ nhỏ trên tấm ván gỗ và kéo nó lên.
Cô nhìn thoáng qua xuống bên dưới rồi lập tức đứng dậy nói với Lạp Mộc:
“Bên dưới có người sống, làm phiền chú tìm hai người kéo người này lên trên.”
Lạp Mộc: “?!!”
Các dân làng: “?!!”
Lạp Mộc gật đầu, đấy cái thang được dựng ở góc tường trong sân xuống dưới hầm rồi dẫn theo một vị cán bộ trèo xuống.
Dân làng đứng bên trên đã rất nhanh chóng được nhìn thấy người xuống dưới cõng lên một người có đầu tóc rối bù!
Dưới hầm dự trữ thức ăn nhà họ Hình ẩn giấu một người sống!
Sau khi cẩn thận đỡ người này nằm xuống dưới đất thì mọi người đã vén tóc lên và lúc nhận ra là ai thì tất cả dân làng đều ngây ngẩn cả người.
“Đây, đây không phải là con gái cả nhà họ Hình sao?”
“Ôi, chị gái nhà họ Hình không phải đã mất rồi sao? Không phải cô ấy đã bị em dâu giết chết à?! Bà cụ nhà họ Hình lúc trước còn tìm chồng tôi đi khiêng quan tài của cô ấy đến gò đất phía sau thôn để chôn cất mà!”
“Đúng là tạo nghiệt mà… Rõ ràng là một người sống sờ sờ như này mà lại bị giày vò thành bộ dạng gì đây?”
Con gái cả nhà họ Hình vốn dĩ đã qua đời mà lúc này lại không hề chết, còn bị giấu dưới hầm dự trữ lương thực trong nhà. Trong vòng hai tuần mất tích, cô ấy đã gầy gò đến mức da bọc xương rồi!
Lạp Mộc và một dân làng khác khi trèo xuống dưới đã thấy cô ấy nằm trên một tấm chăn và một cái gối rách nát, quần áo dính đầy chất thải bài tiết, bốc mùi vô cùng hôi thối.
Nếu không phải đôi mắt của cô ấy vẫn còn mở to, mũi còn có hơi thở thì bọn họ gần như đã nghĩ rằng đó mà một xác chết.
Chị gái nhà họ Hình vốn dĩ đã chết mà bây giờ lại còn sống, còn cậu con trai thì đang nằm ở trên giường, toàn thân nổi đầy “vết loét mặt người”.
Các thôn dân chứng kiến cảnh tượng này rốt cuộc không thể nhịn nổi sự tò mò của mình nữa, lập tức vây quanh bà cụ nhà họ Hình để tra hỏi.
Nhưng bà cụ này chỉ ngồi bệt dưới đất, cúi đầu suy tư không hề nói một lời nào.
Lạp Mộc lau mồ hôi, gọi một số người phụ nữ trong đám người đến giúp chị gái nhà họ Hình làm sạch thân thể, đổi một bộ quần áo khác.
Mấy ngày nay, chắc hẳn bà cụ nhà họ Hình chỉ đi xuống cho con gái lớn ăn chút cơm và nước thôi, còn lại thì không hề quan tâm đến chuyện khác.
Vốn dĩ cô ấy là một người phụ nữ khỏe mạnh mà bây giờ trên người lại tràn đầy vết thương. Da thịt, quần áo và chất thải bài tiết đã dính lại với nhau, chỉ cần hơi dùng sức tách ra thì gần như sẽ xé rách làn da của cô ấy!
Lạp Mộc: “Đại sư Cố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Chi Tang lạnh lùng nói: “Vậy thì phải hỏi cậu con trai nhà họ Hình xem, vì sao rõ ràng là khế ước kết nối Âm – Dương và hứa hẹn kiếp sau giữa anh ta và vợ mình mà bây giờ đầu bên kia của khế ước lại là một một âm hồn khác!”
Ban đầu, cô cũng vô cùng khó hiểu, vì sao một người phụ nữ lại có thể một thân một mình tự mang thai được.
Cho dù cô ấy dưỡng dục được “quỷ thai” thì khi đi bệnh viện kiểm tra chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra thật thể, bởi vì về bản chất, “quỷ thai” chỉ là một hồn phách mà thôi.
Nhưng khi Cố Chi Tang bắt được hai hung vật kia thì cô đã hiểu ra.
Từ tướng mạo và một số cấu trúc bộ phận trên thân thể của hung vật bị thiêu cháy kia thì Cố Chi Tang đã tung quẻ “Vấn Thiên”, phát hiện ra trên người của cô con dâu nhà họ Hình xuất hiện hai đường nhân duyên.
Một đường là kết nối trên cõi Dương, cũng chính là đường nhân duyên với cậu con trai nhà họ Hình.
Còn một đường khác lại vô cùng kỳ lạ, là một khế ước Âm Hôn.
Đối tượng Âm Hôn của cô ấy cũng đã được Cố Chi Tang đẩy quẻ để tìm hiểu nguồn gốc rồi đối chiếu với thông tin trên “Sách Câu Hồn” của địa phủ và phát hiện ra, đối phương là một con quỷ họ Vương, tên Lâm.
Thời gian tử vong của con quỷ này là vào tháng tám năm trước.
Trong “Sách Câu Hồn” có ghi lại, Vương Lâm sinh ra ở thôn Ngõa Thác, là người cùng thôn với cậu con trai nhà họ Hình.
Lại liên hệ với một số tin tức mà bọn họ đã tìm hiểu được từ bên Lạp Mộc thì vào khoảng một năm trước, trước Tết Âm Lịch, hơn mười người trong thôn đã được giới thiệu ra ngoài làm việc, vất vả cần cù hơn nửa năm mà lại bị một quản đốc cùng thôn cuỗm sạch tiền công và bỏ trốn mất.
Người quản đốc kia đã ôm khoảng mấy trăm nghìn tiền công, ngay cả cha mẹ ruột ở nhà cũng mặc kệ, biến mất không còn dấu vết nào.
Người quản đốc đó tên là Vương Lâm!