Bà cụ nhà họ Hình chống thắt lưng, dùng ngôn ngữ địa phương chửi ầm lên.
Một người đấu võ mồm với hơn một trăm người nhưng không hề thấy bị yếu thế chút nào:
“Mấy người có thể kéo cái túi vải trên mặt xuống được không? Nhìn xem mấy vết loét trên khuôn mặt của mấy người như thế nào, tất cả đều là đáng đời cả thôi. Còn dám mắng con trai của tôi à? Ngày mai, tất cả mấy người đều sẽ bị {xúc cả nhà}!”
“Xúc cả nhà” là một từ ngữ địa phương dùng để mắng chửi và nguyền rủa người khác, có nghĩa là mong cả gia đình đối phương sẽ gặp bất hạnh, người thân chết sạch.
Các dân làng bị ném trứng gà vào mặt thì vừa tức vừa cáu, muốn xông vào trong sân để đánh nhau thì mấy những người bên cạnh đã vội vàng ngăn lại để nhường đường cho mấy dân làng khác khiêng quan tài vào trong.
Lần này, hàng trăm người trong thôn đều xúm lại và quan sát cảnh tượng kỳ lạ trong chiếc quan tài kia, vừa nhìn vừa hít sâu một hơi, tấm tắc lẩm bẩm “Đúng là nghiệp chướng”.
Sau khi quan tài được nâng vào trong sân nhà họ Hình thì những người phụ nữ trong thôn cũng đã đun xong nước nóng và lau người cho cô con gái nhà họ Hình vài lần rồi.
Lúc bọn họ đi ra khỏi phòng thì còn vừa lắc đầu vừa nói:
“Mọi người không thấy đâu, trên người cô con gái nhà họ Hình toàn là vết lở loét, những mụn thịt kia còn to hơn đầu ngón tay nữa đấy. Chúng tôi mới lau một chút mà trong chậu đã toàn là máu rồi, thật quá thê thảm!”
“À đúng rồi, cô ấy đã choáng váng hay sao ấy mà không hề kêu đau tiếng nào. Đại sư Tiểu Cố còn nói rằng linh hồn của cô ấy đã bị thiếu rất nhiều, không biết về sau còn có thể khôi phục lại như bình thường được không.”
“Chậc, bây giờ các vị đại sự đang ở bên trong gọi hồn cho cô con gái nhà họ Hình đấy!”
Nhìn thấy quan tài được đặt trong sân thì Lạp Mộc đã thở dài thườn thượt:
“Thím Hình, thím làm ra chuyện như này là đang phá hủy duyên phận mẹ con phải tu nhiều kiếp mới có được đấy!”
Bà cụ nhà họ Hình vẫn cứng đầu, cười lạnh nói:
“Đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện nhà người khác. Đây là chuyện của nhà họ Hình chúng tôi, đứa cả là cục thịt rơi ra từ bụng của tôi. Vì vậy, tôi thích sắp xếp như thế nào thì đó là việc của nhà tôi, liên quan gì đến mấy người ngoài như các người chứ?”
Đúng lúc này, đám người Cố Chi Tang cũng đi ra từ trong phòng.
Daisy và Hề Hải Hồng đã trùng hợp nghe thấy lời nói của bà cụ nhà họ Hình nên cảm thấy vô cùng giận dữ:
“Dù có là con ruột thì cô ấy cũng không phải là đồ vật để bà có thể tùy ý đùa nghịch. Bà làm như vậy là có ý định giết người, giam cầm bất hợp pháp!”
Lạp Mộc hỏi: “Các vị đại sư, con gái cả nhà họ Hình sao rồi?”
Cố Chi Tang cầm khăn tay chậm rãi lau ngón tay của mình rồi nói:
“Cô ấy thiếu mất hai hồn năm phách. Bây giờ, trong thân thể của cô ấy cũng chỉ có một hồn {U Tinh} trấn thể, hai phách {Xú Phế} và {Tước Âm} để treo mệnh.”
“May mắn thay, một hồn hai phách này là ba thứ quan trọng nhất, nếu không thì giờ phút này cô ấy đã chết rồi. Cho dù có thần tiên giáng thế cũng không thể cứu sống được.”
Con người có ba hồn bảy phách.
Trong đó, ba hồn là “Thai Quang”, “Sảng Linh” và “U Tinh”.
“Thai Quang” còn được gọi là Thiên Hồn, bắt nguồn từ cơ thể của người mẹ, là hồn chủ yếu sinh ra sức sống và các loại khí như: Thái, Thanh, Dương, Hòa. Hồn này sống lâu dài trong thân thể của con người sẽ có tác dụng giúp kéo dài tuổi thọ.
“Sảng Linh” còn được gọi là Địa Hồn, bắt nguồn từ chính thân thể của người đó, mang lại tài lộc, trí thông minh, tâm tư nhanh nhẹn cho con người.
Còn “U Tinh” được gọi là Nhân Hồn, là linh hồn chủ đạo của con người, nó kiểm soát toàn bộ các chức năng của thân thể, đảm bảo sự khỏe mạnh.
Sau khi chết, con người sẽ bước vào luân hồi hoặc là biến thành cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi thì hồn đó chính là “U Tinh”.
Trong thân thể của chị gái nhà họ Hình đã mất hai trong ba hồn, “Thai Quang” và “Sảng Linh” đã không cánh mà bay. Tuy nhiên, hồn quan trọng nhất là “U Tinh” vẫn còn đang nằm trong thân thể cô ấy. Do đó, mới giúp cho Mệnh Cách và thể xác của cô ấy không bị hoàn toàn tan vỡ.
Đây là chuyện may mắn thứ nhất.
Trong bảy phách có phách “Xú Phế” nằm ở “Hải Đế Luân”, nắm giữ việc hô hấp của cơ thể; phách “Tước Âm” nằm ở “Hầu Luân” kiểm soát các chức năng và sinh lý cơ bản của thân thể.
Hai phách này may mắn cũng vừa đủ để giúp cô ấy duy trì hoạt động cơ bản của thân thể.
Nhờ có hai chuyện may mắn này nên mới khiến cho chị gái nhà họ Hình tuy chỉ còn một hồn hai phách, lại phải nằm trong hầm dự trữ lương thực nửa tháng nhưng vẫn còn sống.
Tuy nhiên, cũng chỉ là còn sống mà thôi.
Năm phách còn lại là “Thôn Tặc”, “Thi Cẩu”, “Trừ Uế”, “Phi Độc” và “Phục Thỉ” lần lượt kiểm soát những chức năng như: khả năng miễn dịch; nhận thức và cảm giác; loại bỏ khí bẩn và bài tiết; bệnh tật và sự khô nóng; cuối cùng là tư tưởng và ý thức.
Sau khi năm phách đó rời khỏi thân thể thì chị gái nhà họ Hình đã mắc các triệu chứng như bị bệnh tật quấn thân, không khống chế được việc bài tiết, si ngốc như một đứa trẻ, v.v…
Cứ sống như một cái xác không hồn, không còn tôn nghiêm thì cũng chẳng tốt hơn cái chết là bao.