Nhân viên cảnh sát tuy rằng nghe không hiểu hồn phách với “Thi Cẩu” gì đó nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục dò hỏi:
“Cô Hình, cô có thể kể lại một số chi tiết trước và sau khi cô bị mẹ mình giam cầm không? Còn cả một số hành vi ép buộc của bà ấy đối với cô, ví dụ như, có ép buộc cô phải chịu đựng thủ đoạn phi tự nhiên, huyền học nào đó để thay thế em trai của cô hứa hẹn gì đó?”
Sau khi nghe xong câu hỏi của nhân viên cảnh sát thì phải một lúc khá lâu sau, chị gái nhà họ Hình mới chậm rãi lắc đầu, buồn bã nói:
“Không, tôi không bị ép buộc.”
Hề Hải Hồng: “?”
Daisy: “?”
Nhân viên cảnh sát: “?”
Ngay sau đó, chị gái nhà họ Hình đã tiếp tục nói: “Là tôi tự nguyện làm vậy, không phải bị bắt ép.”
Daisy nhíu mày: “Cô Hình, cô không cần phải sợ hãi. Hành vi xấu xa của mẹ cô đã bị vạch trần, bà ấy sẽ không thể kiểm soát cô được nữa.”
“Bà ấy suýt chút nữa đã hại chết cô đấy!”
Tuy nhiên, mặc kệ mọi người tra hỏi như thế nào thì chị gái nhà họ Hình vẫn chỉ im lặng ngồi ở nơi đó, không hề lên tiếng chỉ trích mẹ và em trai ruột nhà mình.
Lúc này thì đừng nói đến nhân viên cảnh sát, ngay cả các thí sinh cũng thấy bối rối.
Cố Chi Tang nãy giờ không nói lời nào thì bây giờ đã cười lạnh một tiếng: “Không cần phải hỏi nữa, cô ấy quả thật đã tự nguyện chắn tai họa cho cậu con trai nhà họ Hình.”
Cô ấy sống quanh năm suốt tháng trong một môi trường trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nên tư tưởng đã sớm bị mẹ ruột đồng hóa rồi.
Tiền lễ hỏi đưa cho em trai, còn đào rỗng nhà chồng để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Tất cả đều là bởi vì em trai cô ấy là con trai, có thể truyền thừa hương khói, là gốc rễ của nhà họ Hình!
Khi mẹ Hình đề nghị cô ấy chắn tai họa cho cậu em trai thì chị gái nhà họ Hình đã có một khoảnh khắc cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy đã “ngoan ngoãn” chấp nhận.
Ai bảo em trai của cô ấy là người đàn ông duy nhất trong nhà chứ.
Giọng nói của Cố Chi Tang khá lạnh lùng: “Chỉ là chắc hẳn cô đã không ngờ được rằng, mẹ ruột đã sử dụng cô để chắn tai họa cho cậu em trai nhưng vẫn chưa thấy đủ. Vào lần thứ hai, bà ấy đã trực tiếp để cho cô chết thay luôn.”
“Vào mấy ngày vừa qua, chắc hẳn cô vẫn có thể cảm nhận được mọi chuyện đã xảy ra xung quanh, cũng biết bản thân đã phải trải qua cuộc sống quỷ quái gì ở dưới hầm dự trữ lương thực, đúng không?”
“Mẹ của cô mỗi ngày đều sẽ nấu canh gà cho con trai, lau thân thể cho anh ta, nhưng đã có lúc nào cảm thấy có lỗi với người đang nằm dưới hầm dự trữ là cô chưa?”
“Cô cảm thấy cô đứng ra chắn tai họa cho người khác thì sẽ không bị nhận quả đắng sao? Cô đã mất đi một hồn hai phách rồi, tương ứng rằng cô đã mất đi tuổi thọ, sự nhanh nhẹn và khỏe mạnh của mình.”
“Trong tương lai, cô sẽ không chỉ bị ngu si mà còn bị bệnh tật quấn thân, tuổi thọ giảm bớt. Ngoài ra, cô cũng rất dễ bị tà ma va chạm.”
Cố Chi Tang không hề bịa chuyện để đe dọa.
Hồn phách là một thứ cực kỳ quan trọng với con người, thiếu một cái sẽ khiến cho thân thể bị suy yếu, sốt cao không ngừng, huống chi cô ấy đã mất đi ba cái.
Cô xác nhận lại một lần nữa: “Cho dù là như vậy thì cô vẫn muốn che giấu hành vi tội ác của bà ấy hay sao?”
Nghe thấy câu hỏi của cô thì trên khuôn mặt của chị gái nhà họ Hình đã lóe lên một chút đau khổ và giãy giụa.
Bà cụ nhà họ Hình nghe theo vị bà bà trong thôn, tự tay làm một người giấy, mặc áo liệm có thêu tên của bà ấy, trên ngực cũng viết bát tự của mình.
Mà chị gái nhà họ Hình là con gái ruột của bà cụ, hai người có huyết thống thân cận. Tiếp theo, chỉ cần niêm phong hồn phách của chị gái nhà họ Hình vào người giấy kia thì sẽ dễ dàng che mắt được hung vật.
Người giấy được niêm phong hồn phách vào sẽ hơi phồng lên, như một người có thân thể có linh hồn, có cả hơi thở và cảm quan, không khác gì “người” bình thường cả.
Sau khi đặt người giấy vào trong quan tài thì cũng giống hệt như bà cụ họ Hình đã được chôn cất vậy.
Vì vậy, bà cụ nhà họ Hình mới tránh thoát khỏi sự trả thù của cô con dâu đã chết.
Tuy nhiên, thân xác chính của chị gái nhà họ Hình vẫn còn sống, hồn phách của cô ấy bị niêm phong vào người giấy trong quan tài cũng có ý thức.
Do đó, cô ấy vừa nằm trong hầm dự trữ lương thực chịu đựng làn da mưng mủ thối rữa, hít thở không khí tanh tưởi, vừa phải chịu đựng cảm giác đau đớn do bị ngạt thở ở dưới lòng đất.
Mặc dù cô ấy đã bị tra tấn như vậy, cũng biết mẹ ruột của mình là một người ác độc, hèn hạ đến mức nào nhưng chị gái nhà họ Hình vẫn do dự, giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt của cô ấy hiện lên sự suy sụp.
Mãi đến tận lúc cuối cùng, cô ấy vẫn ngậm chặt miệng không nói thêm gì, chỉ nói rằng bản thân tự nguyện làm việc kia.
Mẹ của cô ấy không ép buộc gì cả.
Nhìn thấy sự yếu đuối, hoàn toàn bị tẩy não của cô con gái nhà họ Hình thì Daisy và Hề Hải Hồng quả thật sắp bị tức chết rồi.
Các nhân viên cảnh sát cũng cảm thấy rất bất lực.
Nếu không có lời tố cáo của cô con gái nhà họ Hình thì bọn họ sẽ không thể làm gì bà cụ kia được.
Nhìn bộ dạng đắc ý, ngẩng đầu khiêu khích của bà cụ nhà họ Hình thì Cố Chi Tang cũng làm như không nhìn thấy.
Một tên hề nhảy nhót như bà cụ nhà họ Hình này vẫn chưa thể gây ra được ảnh hưởng gì đến cô. Tuy nhiên, trong lòng cô lại bùng lên một ngọn lửa giận dữ vì hành vi của cô con gái nhà họ Hình.