Công tác điều tra và giáo dục tư tưởng ở thôn Ngõa Thác đã kéo dài mãi đến tận lúc rạng sáng mới chấm dứt.
Vào lúc ba giờ sáng, các dân làng đã mệt mỏi cả thể chất và tinh thần đều được trở về nhà, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm tối đen, một người đàn ông trung niên có cơ thể gầy gò, thân thể nổi đầy mụn thịt đỏ sẫm đang nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, càng ngày càng hít thở khó khăn hơn.
Dường như trong giấc mơ, anh ta đã bị quấy rầy khá nhiều nên đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt đục ngầu dần dần trợn to hơn trong bóng đêm, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ.
Cậu con trai nhà họ Hình há to miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, dường như đã bị cái gì đó bịt chặt miệng lại.
Trên mặt anh ta đang bị bao phủ bởi một thứ đen ngòm.
Đó là một bóng quỷ có chân tay vặn vẹo, làn da bị cháy đen, đôi mắt đỏ đậm như máu, gương mặt dữ tợn đang dán sát vào mặt của cậu con trai nhà họ Hình.
Là quỷ hồn của vợ anh ta.
Cho dù hồn phách của cô ấy đã bị thương nặng, chẳng sợ cũng biết rằng có một vị huyền sư cực kỳ cường đại ở ngay gần nhà họ Hình, nhưng bởi vì sự hận thù mãnh liệt trong lòng nên cô ấy vẫn tìm đến đây.
Giọng nói sắc nhọn kèm theo tiếng khóc u oán của một người phụ nữ vang lên:
“Ông xã… Em tìm anh thật sự quá cực khổ rồi…”
“Bây giờ, đứa trẻ kia đã biến mất rồi, em rất sạch sẽ, mấy người… có hài lòng không?!”
Giọng nói của cô con dâu nhà họ Hình đột nhiên cao vút lên, oán khí dày đặc đã làm cho đôi mắt của cậu con trai nhà họ Hình lồi to ra, tơ máu nổi đầy trong mắt.
Gương mặt của anh ta bởi vì quá mức sợ hãi nên cực kỳ vặn vẹo, âm thanh thều thào chen ra từ kẽ răng: “Đúng, không, không… hãy tha, tha thứ…”
Bà cụ nhà họ Hình ngủ cùng trên một chiếc giường với anh ta bị tiếng động lớn đánh thức. Bà ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đứa con trai bảo bối nhà mình sùi bọt mép, toàn thân co giật run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Bà ta la hét và gào khóc, nhanh chóng chạy xuống giường, lấy ra bùa trừ tà trong ngăn kéo và dán lên trên đầu của con trai nhà mình.
Nhưng lúc này, những lá bùa kia cũng không có tác dụng gì cả.
Con trai bảo bối mà bà cụ nhà họ Hình vẫn luôn nâng niu, ngậm trong miệng sợ tan đã chết thảm ở ngay trước mặt bà ta. Trước khi chết, anh ta còn phải chịu đựng sự đau đớn và thống khổ cùng cực.
Nhìn bộ dạng gào thét đứt ruột đứt gan của bà ta thì oán quỷ có làn da cháy đen kia cảm thấy cực kỳ sung sướng, trên gương mặt màu đỏ thẫm hiện lên một nụ cười sáng lạn, kèm theo tiếng cười ác ý, xuyên qua vách tường rời khỏi chỗ này.
Bị bà cụ nhà họ Hình khiêu khích và nhục mạ trong nhiều năm thì cô ấy cũng cực kỳ hiểu rõ bà ta. Thay vì giết chết bà già đó thì để cho bà ta phải tận mắt chứng kiến con trai bảo bối đột tử mới chính là sự tra tấn đau khổ nhất.
Quả nhiên, bà cụ nhà họ Hình đã ôm chầm lấy thi thể của cậu con trai, điên cuồng đấm xuống giường.
Miệng bà ta còn tiếp tục mắng chửi những từ ngữ rất khó nghe về con dâu đã chết, cả Cố Chi Tang, thậm chí còn mắng cả con gái của mình.
Bà ta oán cô con dâu hiện về đòi mạng, oán Cố Chi Tang không thể diệt trừ được quỷ hồn của con dâu, còn oán cả con gái nhà mình không có tác dụng gì, đứng ra chắn tai họa nhưng vẫn khiến cho con trai bảo bối của bà ta chết mất.
Bà cụ nhà họ Hình tràn đầy oán hận trong lòng đã run rẩy lấy ra một số đồ vật từ trong ngăn kéo, là một người rối làm bằng rơm và gỗ.
Bà ta lẩm nhẩm tên của một người rồi sau đó lấy ra một cây kim, đâm nhiều nhát lên ngực, mắt mũi, và bụng của con rối kia.
Bà ta lẩm bẩm tên của Cố Chi Tang, gương mặt già nua vặn vẹo đầy oán độc: “Chết đi! Chết hết đi!”
Bà ta vừa nguyền rủa, vừa liên tục đâm kim.
Sau khi đâm được hai vòng thì bà cụ nhà họ Hình bỗng nhiên cảm thấy hai mắt, chỗ trái tim và bụng của mình – là những chỗ mà bà ta đã đâm kim trên người con rối kia, dường như đang bị thứ gì đâm thủng, đau nhức khó chịu.
Bà ta “á” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tanh hôi, ngã xuống đất, ôm trái tim và liên tục kêu đau.
Ở một đầu khác, tại chỗ ở tạm của mình, Cố Chi Tang đang ngồi khoanh chân trên giường đã chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lùng và châm chọc:
“Ngu xuẩn.”
Đường đến thiên đường thì không đi mà lại tự đâm đầu vào cửa địa ngục.
Nếu bà cụ nhà họ Hình cứ thành thật không gây rối thêm thì bà ta sẽ chỉ là một người bình thường có vấn đề suy đồi đạo đức mà thôi, không gây ra hành động vi phạm pháp luật nghiêm trọng nào.
Ngoại trừ sẽ bị khiển trách và lên án bằng lời nói thì quả thật, không có cách nào có thể khiến bà ta bị pháp luật trừng phạt.
Tuy nhiên, bà ta lại tự tìm đường chết, dám dùng chú thuật lên người của Cố Chi Tang.
Như vậy, ở giờ phút này, bà cụ nhà họ Hình đã từ thân phận một người dân bình thường trở thành một người sử dụng thuật pháp. Bất cứ hành động phòng ngự hay đánh trả nào của Cố Chi Tang đều sẽ được tính là một trận đấu pháp bình thường, có qua có lại.
Kỹ năng không bằng người khác thì bị chết cũng đáng đời.