Cô nhìn ra khung cảnh tối đen bên ngoài cửa sổ, sau khi suy nghĩ một lúc thì đã đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Trong một khu rừng rậm ở bên ngoài thôn Ngõa Thác, có một bóng đen đang sử dụng tư thế cực kỳ vặn vẹo, bò trườn trên mặt đất.
Oan hồn đã không có thi thể khiến cho hồn thể của nó trong suốt hơn. Nhưng khi miệng của nó lẩm bẩm thì vô số oán khí đã tràn ra từ hồn thể của nó, khuếch tán về phía thôn Ngõa Thác.
Cô con dâu nhà họ Hình đã trở thành Lệ Quỷ, có oán niệm quá sâu sắc, hoàn toàn không có ý định buông tha cho ngôi làng này.
Tại thời điểm cô ấy đang định hiến tế hồn phách của mình để nguyền rủa ngôi làng này thì một sợi xích sắt đã lao đến từ phía xa, cực kỳ chính xác quấn chặt lấy phần trên hồn thể của cô ấy, kéo mạnh cô ấy về phía sau, khiến cô ấy té ngã xuống đất, lăn tròn vài vòng.
Oán quỷ cực kỳ sợ hãi, phát hiện ra dù bản thân có làm gì thì cũng không thể thoát ra được. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống thì thấy thứ đang quấn trên hồn thể của mình là một cái “Xích Câu Hồn”.
Cô ấy ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Cô là Âm Sai của địa phủ sao?”
Oán quỷ vừa sợ lại vừa hận.
Cô ấy sợ hãi sức mạnh thâm hậu của người phụ nữ trẻ đang đứng trước mắt. Đầu của cô ấy đã bị một thanh kiếm gỗ chặt bỏ, sự đau đớn khi hồn phách bị thương lúc đó vẫn còn rất rõ ràng.
Và điều khiến cô ấy hận là bởi vì người phụ nữ này đã nhiều lần ngăn cản cô ấy trút giận.
Cố Chi Tang nói: “Giày vò như vậy là đủ rồi.”
Oán quỷ lộ ra khuôn mặt vặn vẹo, cười lạnh nghĩ thầm: “Tên huyền sư ra vẻ đạo mạo này lại bắt đầu muốn nói đạo lý thâm sâu rồi.”
Cô ấy đang chuẩn bị mở miệng lên tiếng thì hồn thể đã bị kéo bay thẳng lên trời, trực tiếp bị nhét vào một Quỷ Môn tối đen, không biết đã mở ra từ lúc nào, đứng sừng sững ngay bên cạnh Cố Chi Tang.
Cô con dâu nhà họ Hình: “??”
Cố Chi Tang vung tay ném oán quỷ vào trong Quỷ Môn, vẫy tay đóng lại và Quỷ Môn cũng biến mất tại chỗ.
Lần này, cũng coi như cô đã trợ giúp địa phủ truy nã được một Lệ Quỷ đang lẩn trốn, tăng thêm thành tích cho mình.
Còn về chuyện cô con dâu nhà họ Hình sẽ bị phán xử như thế nào thì tất cả đều giao cho bên địa phủ xử lý. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô cả, mà bản thân cô cũng không muốn quản chuyện này.
Cố Chi Tang chậm rãi thu lại “Xích Câu Hồn”, cảm nhận được lời nguyền rủa chưa kịp thành hình đã bắt đầu tiêu tan thì mới hài lòng rời khỏi chỗ này.
Ngày hôm sau, một tiếng kêu thất thanh vang lên trong sân nhà họ Hình.
Các nhân viên cảnh sát đến ghi chép lời khai của cậu con trai nhà họ Hình đứng gõ cửa một lúc lâu mà không thấy ai ra. Sau khi bọn họ phá cửa xông vào thì mới nhìn thấy tình trạng tử vong thê thảm của bà cụ nhà họ Hình và cậu con trai ở trên giường.
Ai có thể ngờ được rằng, chỉ trong vòng nửa đêm hôm qua mà lại xảy ra một vụ giết người ly kỳ ở nơi này.
Tuy nhiên, khi bên cảnh sát đến dò hỏi các thí sinh và tổ sản xuất chương trình “Linh Sự” thì tất cả mấy vị đại sư huyền học này đều có vẻ mặt bối rối, hỏi một câu thì đã có ba câu không biết.
Sau khi cảnh sát rời đi, các thí sinh mới dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Cố Chi Tang.
Bạch Từ chậm rãi nói: “Cuối cùng cũng có thể rời khỏi thôn này rồi…”
Cố Chi Tang nhẹ nhàng gật đầu.
Khuôn mặt của Hòa Mị Đồ lạnh tanh: “Rời đi là chuyện tốt sao? Còn không phải là sẽ tiếp tục đi đến địa điểm khác của vụ án tiếp theo à?”
Cố Chi Tang: “…”
*
Dưới Âm Tào Địa Phủ.
Oán quỷ đã bị một sợi “Xích Câu Hồn” bó chặt, cứ như vậy bị ném vào trong Quỷ Môn Quan. Dù thế nào, nó cũng không thể ngờ nổi, bản thân lại đi đến âm phủ bằng cách thô bạo và đơn giản như vậy.
Trong khi nó vẫn còn đang cố gắng tìm cách thoát khỏi “Xích Câu Hồn” để rời đi thì đã bị bắt bởi Hắc Vô Thường mặc quần áo đen từ đầu đến chân, đôi mũ Âm Quan đen xì.
Bởi vì Âm Sai có tính khắc chế thiên nhiên với quỷ hồn nên sự phản kháng của nó đã đem lại kết quả bị trói chặt hơn và đưa đến trước điện Diêm Vương.
Trong lúc nó còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị một tiếng quát lớn đầy chính khí và nghiêm túc làm cho tỉnh táo lại.
Oán quỷ ngơ ngác ngẩng đầu lên thì phát hiện ra bản thân đang bị giam lỏng trong một chỗ khá trống trải ở trước một sảnh lớn. Nhìn lên phía trên cao, nó có thể mơ hồ nhìn thấy bảng tên đóng trên đỉnh điện.
Tấm biển trước mặt nó hiện lên bốn chữ lớn “Điện Tần Quảng Vương”.
Nơi này là điện thứ nhất trong mười điện Diêm Vương, chủ điện là người đứng đầu mười vị Diêm La – Tần Quảng Vương, Tương Tử Văn.