Lúc này, Tương Tử Văn đang mặc áo pháp bào nghiêm chỉnh, đầu đội mũ đế quan, ngồi trên vị trí trên cùng của điện chính.
“Đới Vân ở bên dưới, năm nay 30 tuổi, đã treo cổ tự tử vào mười tám ngày trước. Sau khi biến thành Lệ Quỷ thì đã vi phạm pháp luật dưới địa phủ, chạy trốn khỏi việc câu hồn, ở lại trên trần gian, lạm dụng cấm thuật để làm hại người sống. Ngươi đã biết tội chưa?!”
Cô con dâu nhà họ Hình – cũng chính là Đới Vân, cảm nhận được khí thế nghiền áp của vị Diêm Vương ngồi bên trên, toàn bộ hồn thể của nó đã nhẹ nhàng run rẩy bởi vì căng thẳng và sợ hãi.
Nhưng tuy rằng như vậy, nó vẫn cắn răng lộ ra vẻ mặt oán hận, bộ dạng như hoàn toàn không hề hối hận.
Thấy vậy, Tần Quảng Vương đã phẩy tay áo một cái, oán quỷ Đới Vân ở bên dưới đã không thể khống chế bản thân, bị một lực lượng vô hình kéo đứng lên, ngã xuống một đài cao ở phía bên phải ngoài điện chính.
Đài cao này có chiều cao khoảng bốn mét, xung quanh được bao quanh bởi một mặt gương lớn dài một mét, là một tấm gương cực kỳ khổng lồ.
Nơi này đúng là bảo khí đứng đầu của Tần Quảng Vương: Nghiệt Kính Đài.
Bất kể là quỷ hồn có nghiệp chướng được che giấu như thế nào thì chỉ cần đứng trước Nghiệp Kính Đài, tất cả tội lỗi và hành vi xấu xa trong cuộc đời khi còn sống của nó sẽ bị chiếu rọi lên mặt gương, không thiếu sót bất cứ chuyện gì.
Đời Vân khi ở trên trần gian đã thiết lập lời nguyền rủa lên toàn bộ thôn Ngõa Thác, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù một số dân làng, sau khi bọn họ đã chết còn xé nát hồn phách của bọn họ và của cả con quỷ Vương Lâm kia…
Tất cả những hành vi vô cùng tàn nhẫn này đều đang hiện rõ trên mặt gương phía trước.
Nếu không có sự can thiệp của Cố Chi Tang để phá hủy trận pháp nguyền rủa kia thì bây giờ, toàn bộ thôn Ngõa Thác đã trở thành địa ngục chốn trần gian rồi.
Nếu phán xử dựa theo tất cả tội nghiệt được hiện lên trên Nghiệt Kính Đài thì Đới Vân sẽ bị áp giải xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ hình bị lửa nướng, bị đao xẻo, sau đó sẽ phải sám hối trăm năm ở trong địa ngục quất roi.
Mà hình phạt quất roi đối với mỗi âm hồn đều là một sự tra tấn cực kỳ đau đớn.
Rất nhiều ác quỷ bị phạt đều không thể chống đỡ nổi, chưa đến thời hạn mà bọn chúng đã bị hồn phi phách tán rồi.
Tương Tử Văn vuốt nhẹ lên Sách Sinh Tử đang đặt trên án thư, chuẩn bị cầm bút lên viết lời phán xử thì Phạm Vô Cứu mặc một thân áo đen đột nhiên xuất hiện ở cuối điện.
Ông ấy chắp hai tay, cung kính nói:
“Bẩm báo Tần Quảng Vương điện hạ, ngoài điện có chúng quỷ tụ tập, bọn họ xin được trần tình về vụ án của Lệ Quỷ Đới Vân.”
Tương Tử Văn nhướng mày, vung tay áo lên và rèm cửa trước điện đã được vén lên.
Lúc này, ông ấy mới nhìn thấy ở bên ngoài cổng điện đang tụ tập hơn chục nghìn quỷ hồn, nhìn khái quát trong đám sương mù mênh mông kia thì có vẻ đa số trong đó đều là quỷ nữ.
Khi chúng quỷ nhìn thấy bức rèm trước cửa điện được vén lên thì tất cả đều quỳ xuống bái kiến Tần Quảng Vương.
Tương Tử Văn nói: “Các ngươi muốn cầu xin thay cho quỷ hồn này sao?”
Một lúc lâu sau, một con quỷ nữ mặc một chiếc váy dài thời cổ đại, búi tóc cao, trên đầu cắm một cây trâm hoa mộc mạc, từ từ bay vào trong điện, cúi người thật sâu rồi mới lên tiếng: “Bái kiến Tần Quảng Vương.”
“Tôi tên là Cầm Lang, khi còn sống là con gái của một vị Ngự Sử tại một triều đại cổ xưa. Bởi vì bậc cha chú đã bị kéo xuống trong thời kỳ tranh đấu giữa các đảng phái nên cả gia đình tôi đã bị lưu đày.”
“Khi còn nhỏ, tôi đã rơi vào lầu xanh, làm một con hát bán nghệ nhưng không bán thân. Tuy nhiên, tôi lại bị một kẻ ăn chơi trác táng, quần áo lụa là bắt nạt và sỉ nhục đến chết.”
“Thi thể của tôi bị ném dưới gầm cầu, bị chó hoang và sâu bọ gặm cắn. Đến cuối cùng, chỉ còn lại chút xương trắng…”
Cầm Lang nhớ lại câu chuyện trong quá khứ và trong giọng nói vẫn tràn ngập hận thù.
“Tuy nhiên, tên ăn chơi trác táng kia có cha là một Huyện Lệnh nên không hề bị kết tội gì, trái lại, người này vẫn tiếp tục nghênh ngang uống rượu, chơi bời hưởng lạc.”
“Những quan sai, nha dịch và dân chúng ở gần đó khi nói đến cái chết của tôi thì lại lấy xuất thân lầu xanh của tôi ra để làm lý do, cho rằng tôi có mệnh đê tiện, bị làm nhục đến chết cũng là đáng đời.”
“Vì vậy, tôi đã hóa thành một Cốt Nữ, chỉ vì muốn báo thù…”
Tần Quảng Vương – Tương Tử Văn hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên nhớ đến thân phận của con quỷ nữ này.
“Cốt Nữ” Cầm Lang, đã chết gần một nghìn ba trăm năm, trong đó, có gần một nghìn năm đã phải chịu đựng hình phạt ở dưới địa phủ.
Bởi vì sau khi chết, con quỷ nữ này đã gây ra sóng to gió lớn tại địa phương.
Bộ xương khô ẩn dưới lớp da xinh đẹp kia đã treo cổ tất cả người nhà của Huyện Lệnh cùng với các tòng phạm và những người đã bao che.
Ngoài ra, nó còn giết chết hàng chục người đàn ông ở các thị trấn lân cận.
Mặc dù, tất cả những kẻ bị giết đều là những tên làm nhiều điều ác, bắt nạt vợ con, cha mẹ. Tuy nhiên, nó là một con quỷ bị truy nã bởi địa phủ, không có tư cách đi trừng phạt người khác như vậy.