Sau một thời gian im lặng khá lâu, Tần Quảng Vương đang chống cằm trầm tư đã nhìn thoáng qua “Cốt Nữ” Cầm Lang đứng bên dưới, rồi liếc nhìn chúng quỷ đông nghìn nghịt đang quỳ gối cầu xin bên ngoài.
Ông ấy lên tiếng với giọng điệu rất nghiêm túc:
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Còn về quỷ hồn Đới Vân này thì đợi điện Diêm Vương bàn bạc lại rồi mới quyết định xử phạt.”
Nghe vậy, chúng quỷ đã lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía điện Diêm Vương với ánh mắt vô cùng mừng rỡ. Bên dưới điện vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao.
Bởi vì những gì Đới Vân gặp phải và hành vi trả thù của cô ấy thật ra cũng là hình ảnh thu nhỏ của rất nhiều âm hồn dưới địa phủ.
Khi còn sống, chúng nó bị bắt nạt, chèn ép, bị oan uổng, v.v... Sau khi chết đi, bởi vì có oán hận trong lòng nên mới biến thành Lệ Quỷ, bị cảm xúc ảnh hưởng và làm ra một số hành động khác người để trả thù.
Sau đó, bọn chúng không dám đi theo Âm Sai trở về địa phủ, chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ lang thang trên trần gian.
Bởi vì chúng nó biết, một khi bị mang về địa phủ thì sẽ bị phán xét và kết án, phải xuống mười tám tầng địa ngục để chịu hình phạt.
Nếu như khi xét xử Đới Vân mà bên địa phủ có thể cân nhắc thêm một số tình tiết hợp tình hợp lý, thông cảm cho tâm trạng của người bị hại thì đối với những oan hồn từng chịu uất ức, ngậm oan mà chết sẽ là chuyện vô cùng đáng mừng.
Nhìn thấy từng âm hồn bay nhanh rời khỏi điện Diêm Vương thì Tần Quảng Vương – Tương Tử Văn đã hừ nhẹ một tiếng:
“Lão bảy, lão tám, mấy người nghĩ sao?”
Hắc Bạch Vô Thường lập tức xuất hiện trên điện.
Phạm Vô Cứu mặc một thân áo đen chắp tay cung kính, cao giọng nói:
“Nếu sau khi các vị điện hạ thương lượng và thật sự có thể gia tăng một số điều lệ cân nhắc đến tình cảm trong pháp luật của địa phủ thì tôi cho rằng đây là một chuyện tốt.”
“Dù sao, nếu tôi ở vị trí của mấy oan hồn kia thì tôi chắc chắn sẽ nhai xương lột da của mấy tên làm hại thê thảm cuộc đời mình! Phải ăn miếng trả miếng!”
Tạ Tất An: “…”
Tuy rằng có hơi bất đắc dĩ nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Tôi cũng có ý như vậy.”
Tương Tử Văn: “Bản điện xem như đã nhìn thấu rồi. Mấy Âm Sai và đám tiểu quỷ dưới âm phủ bây giờ có vẻ cực kỳ sùng bái Cố Chi Tang kia nhỉ!”
Tạ Tất An nói: “Bẩm điện hạ…”
“Thôi quên đi, mấy người cũng không cần phải giải thích cho cô ấy nữa. Nếu người kia thật sự không thèm quản chuyện này thì sau khi kết án cũng sẽ không lấy thân phận sứ giả địa ngục để viết một bản tường trình chi tiết về vụ án kia, để cho tất cả chúng quỷ dưới địa phủ đều có thể đọc được như vậy.”
“Cô ấy làm như này thì cũng là đang đi đường cong cứu quốc để cầu xin thay cho Đới Vân này thôi.”
Tương Tử Văn nói: “Nhưng mà, đám tiểu quỷ kia nói cũng có lý. Mấy nghìn năm qua, một số luật lệ ở dưới địa phủ quả thật đã tương đối lạc hậu, hành pháp dưới địa ngục cũng nên theo kịp thời đại mới được.”
“Đợi đến khi ta và các điện còn lại thương nghị xong rồi mới quyết định về việc này.”
“Trong lúc đó, mấy người các ngươi hãy giở Sách Sinh Tử ra và tìm xem khoảng gần hai năm trở lại đây, có con quỷ nào vừa mới chết còn chưa đi đầu thai mà khi còn sống làm nghề luật sư chuyên nghiệp trên trần gian không. Nếu có thì gọi đến chờ triệu tập.”
Hắc Bạch Vô Thường: “Vâng.”
Không bao lâu sau khi vụ việc chúng quỷ trần tình trước điện Diêm Vương kết thúc, Âm Sai của địa phủ đã dẫn theo một chuỗi vong hồn mới chết trở về địa phủ, đang đi lên con đường dẫn xuống Suối Vàng.
Sau khi bàn giao danh sách của những vong hồn mới thì Âm Sai đã rời đi.
Trong chuỗi vong hồn này có một bà cụ có thân hình gầy yếu, cứng còng và một người đàn ông trung niên nổi đầy nốt đỏ trên người.
Khuôn mặt sau khi chết của bà cụ đã tái xanh nhưng miệng thì vẫn hùng hổ mắng chửi:
“Ôi gia đình tội nghiệp của tôi, hai mẹ con chúng tôi bị người bắt nạt thảm quá. Tôi muốn đi tố cáo! Tôi muốn gặp Diêm Vương ở địa phủ để tố cáo!”
Âm Sai đang trực ban nhìn vào danh sách vong hồn mới đến, khi thấy tên họ của hai mẹ con này thì bỗng nhiên ngước mắt lên, tràn đầy thâm ý nhìn về phía bà cụ nhà họ Hình:
“Bà chính là Hình XX, đúng không? Bà muốn tố cáo ai? Cố Chi Tang à?”
Bà cụ nhà họ Hình sửng sốt: “Sao ngài lại biết? Đúng là tôi muốn tố cáo con khốn…”
Bà ta còn chưa kịp nói hết lời thì đã nhìn thấy từ chỗ bà ta đang đứng kéo dài đến tít phía xa trên cầu Nại Hà, vô số âm hồn xám xịt đang xếp hàng đằng trước bà ta đã gần như quay đầu lại cùng một lúc…
Mấy đôi mắt hoặc màu đỏ hoặc màu xanh lá đã dữ tợn nhìn chằm chằm vào bà ta và con trai, dường như đang muốn lao vào cắn xé bọn họ ngay lập tức.
Bà cụ nhà họ Hình: “?!!”