Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700: Bà Hứa

Unknown Chương 700: Bà Hứa

Phần hình đã được dừng lại ở hình ảnh người phụ nữ vừa dứt lời, còn phần âm thanh thì lại vang lên tiếng thuyết minh:

“Người phụ nữ trên màn hình là người đến xin giúp đỡ thứ hai của trận thi đấu tập thể ngày hôm nay: bà Hứa. Năm nay, bà ấy đã năm mươi tuổi, là một người sống nội tâm, có sức khỏe không được tốt lắm.”

“Vài ngày trước, bà ấy đã liên tục gửi vài bức thư cho tổ sản xuất chương trình, mỗi một bức thư đều viết đến vài trang giấy. Từ đó, chúng tôi đã biết được một số chuyện khó khăn mà vị khán giả này đã phải trải qua và một vài điều kỳ lạ, không thể giải thích bằng khoa học mà bà ấy đã gặp phải gần đây.”

“Theo như lời kể của bà ấy thì bởi vì gia đình đã gặp chuyện không may nên đã khẩn thiết nhờ những người hàng xóm quen biết đến giúp đỡ. Tuy nhiên, bởi vì thế nên đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra và làm hại đến đối phương.”

“Vì để tìm cách giải quyết những vụ việc kỳ quái kia nên bà ấy đã gửi thư nhiều lần đến tổ sản xuất chương trình. Do đó, vào hôm nay, chúng tôi và các thí sinh sẽ đến quê nhà của bà ấy. Hy vọng rằng, chúng tôi có thể giúp đỡ được một chút.”

Sau khi đoạn video quay trước kết thúc thì màn hình trong phòng livestream đã chuyển về ống kính máy quay chính.

Từ khung cảnh hai bên đường đang được quay chụp thì có thể thấy rằng, nơi ở của người đến xin giúp đỡ lần này chắc hẳn là một thành phố cấp huyện. Các tòa nhà hai bên đường không được xây cao lắm, cũng có chút cũ kỹ. Có vẻ nơi này cũng không được coi là một thành phố nhộn nhịp.

Sau khi đoàn xe dừng trước cửa một khu nhà ở thì thấy có một số người già đang ngồi trên ghế mây ở tầng dưới để hóng mát. Lúc bọn họ nhìn thấy tổ sản xuất chương trình khiêng camera đi đến thì đều mở miệng dò hỏi:

“Mấy người tìm ai vậy?”

Sau khi Đại Lưu nói ra tên của người đến xin giúp đỡ thì mấy người già kia đã quay qua nhìn nhau: “Là cô ấy à!”

Đại Lưu: “Các ông các bà đều biết về bà Hứa sao?”

“Chúng tôi đều là hàng xóm lâu năm nên tất nhiên biết rồi. Mấy người tìm cô ấy làm gì vậy? Cô ấy đã hại thảm con cái nhà người ta rồi đấy!”

[? Sao nghe giọng điệu của mấy ông bà hàng xóm có vẻ như đã biết điều gì đó thì phải.]

Đại Lưu chỉ cười cười, không hỏi thêm nhiều. Sau khi được chỉ đến một vị trí cụ thể thì mới đi đến gõ cửa nhà của một căn hộ ở tầng hai.

Sau khi cánh cửa được mở ra thì một người phụ nữ có thân hình gầy yếu đã xuất hiện. Lúc bà ấy nhìn thấy người của tổ sản xuất chương trình đã đến thì khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng:

“Mọi người là nhân viên của chương trình {Linh Sự}, đúng không? Hoan nghênh, hoan nghênh, trong nhà có hơi lộn xộn, thật sự ngại quá…”

Đại Lưu nói: “Không sao cả, bà Hứa có thể chào hỏi các vị khán giả ở sau ống kính máy quay không? Chương trình đã bắt đầu ghi hình rồi nên nếu bà đã chuẩn bị sẵn sàng thì chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu ngay, để cho các thí sinh tiến hành quan sát.”

Khi bà Hứa nghe rằng chương trình đã bắt đầu quay thì lập tức có chút căng thẳng.

Bà ấy kéo góc áo hai lần rồi gật đầu nói: “Không thành vấn đề, xin hãy bắt đầu đi.”

Chẳng bao lâu sau, thí sinh đầu tiên bước vào dưới sự dẫn dắt của nhân viên chương trình là Bạch Từ.

Lúc Bạch Từ vừa bước vào trong phòng thì bà Hứa đã đứng dậy vươn tay ra: “Xin chào đại sư Bạch.”

Bạch Từ khẽ gật đầu, từ từ buông lỏng ra tay của bà ấy rồi nói:

“Sức khỏe của bạn rất kém cỏi, phần phổi xuất hiện vấn đề khá nghiêm trọng. Tôi có thể nhìn thấy một tầng khí đục khi bạn thở ra. Đây là dấu hiệu của việc có một ổ bệnh nghiêm trọng trong thân thể.”

Bà Hứa đã từng xem chương trình nên cũng biết được Bạch Từ am hiểu nhất là việc khám chữa bệnh cho người khác. Bà ấy cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói:

“Đúng là như vậy, lúc còn trẻ, tôi không chú ý giữ gìn nên bây giờ khi tuổi đã lớn thì bệnh phổi cũng trở nên nghiêm trọng hơn.”

Bạch Từ gật đầu: “Còn nữa, vừa rồi khi tôi chạm vào mạch của bạn thì đã cảm nhận sơ bộ một chút.”

“Gần đây, bạn thường xuyên lo âu khiến cả đêm không thể ngủ được. Chuyện này không hề tốt chút nào, sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho sức khỏe của bạn. Có thể sẽ khiến cho căn bệnh của bạn nặng thêm.”

“Ngoài ra…”

Anh ấy hơi cau mày, theo bản năng khẽ nhún mũi.

Sau khi ý thức được hành động này không giống như động tác bình thường của con người, càng giống như phản ứng theo bản năng của động vật khi ngửi mùi gì đó thì Bạch Từ đã lập tức điều chỉnh lại.

Anh ấy ho khẽ một tiếng rồi nói: “Trên người của bạn có một đoàn tử khí khá nhạt, có cả mùi của gỗ đàn hương. Mùi hương khá lộn xộn, không phải xuất phát từ một người và cũng không phải chỉ có một loại mùi.”

“Tôi đoán rằng, gần đây trong gia đình của bạn đã có người mất. Bạn đã thường xuyên đi qua đi lại giữa nghĩa trang và nhà của bạn. Khi đến thăm mộ thì bạn cũng dâng hương trên mộ phần người thân nhà mình.”

“Chính bởi vì vậy nên trên người của bạn mới trộn lẫn khá nhiều tử khí và mùi hương khói.”


Bình Luận (0)
Comment