Có quá nhiều thi thể được chôn cất ở nghĩa trang, có người vừa mới mất, cũng có người đã mất lâu năm rồi.
Khi những thi thể này được chôn xuống đất thì vẫn sẽ có một số tử khí còn sót lại hoặc rò rỉ từ dưới nền đất lên trên, khuếch tán trong bầu không khí ở nghĩa trang.
Hơn nữa, khu nghĩa trang cũng có rất nhiều người qua lại để tế bái, thường xuyên có người đi thắp hương cho người thân trong gia đình đã mất.
Những tử khí ở nơi đó trộn lẫn cùng mùi hương của đủ loại hương khói đã khiến cho trên người bà Hứa – người thường xuyên đến nghĩa trang, cũng dính khá nhiều mùi.
Người bình thường có thể không ngửi thấy nhưng Bạch Từ có khứu giác nhanh nhạy lại có thể ngửi được rất rõ ràng.
Chỉ là khứu giác quá nhạy bén cũng không phải là chuyện tốt trong trường hợp này. Quá nhiều mùi hương trộn lẫn đã làm nhiễu loạn năng lực cảm ứng của anh ấy, khiến cho anh ấy không thể nhận ra thêm các thông tin khác.
Rơi vào đường cùng, Bạch Từ chỉ có thể nói:
“Nguyên nhân khiến bạn luôn bồn chồn lo lắng, đồng thời cũng là lý do mà bạn đã gửi rất nhiều thư xin giúp đỡ tới chương trình, chắc hẳn cũng có liên quan đến người thân đã mất này, đúng không?”
Bà Hứa gật đầu: “Đại sư Bạch, anh nói đúng rồi. Thật ra, cha của tôi đã qua đời vào hơn nửa tháng trước. Căn nhà này là nơi ở của ông ấy khi còn sống, tôi không sống ở đây.”
Bạch Từ nói: “Nếu chỉ quan sát căn nhà này thì tôi chỉ có thể nhìn ra được một số điều như vậy thôi. Thật sự xin lỗi vì không thể giúp được bạn.”
Bà Hứa: “Không sao, tôi đã vô cùng biết ơn khi mọi người đồng ý đến đây rồi.”
Lúc này, người dẫn chương trình Đại Lưu đang đứng ở bên cạnh lập tức lên tiếng:
“Thí sinh số 2 của chúng tôi – Bạch Từ, đã nhìn ra được vấn đề về sức khỏe của bà Hứa và trạng thái tinh thần nghiêm trọng của bà ấy. Dường như tất cả những chuyện này đều có liên quan đến người cha đã mất của bà ấy.”
“Rốt cuộc, cái chết của ông cụ nhà họ Hứa có ẩn tình gì đây? Vì sao chuyện này lại khiến cho bà Hứa có tâm sự nặng nề, phải viết thư xin giúp đỡ tổ sản xuất chương trình như vậy?”
“Tiếp theo, chúng tôi xin mời vị thí sinh thứ hai – Hề Hải Hồng, bước vào trong!”
Tẩu Vô Thường – Hề Hải Hồng vừa bước vào trong căn nhà thì ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi nhìn thấy bà Hứa, cô ấy đã lập tức dừng lại bước chân, hơi nheo mắt lại.
Cô ấy đột nhiên làm một thế tay triển khai pháp quyết, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng về phía bà Hứa. Hay nói chính xác hơn thì cô ấy đang nhìn về phía đầu vai của bà Hứa, giọng nói đột nhiên cao vút lên:
“Còn chưa cút ra sao?!”
Gần như ngay sau khi cô ấy dứt lời thì bà Hứa đã cảm thấy phần cổ và bả vai vẫn luôn nhức mỏi trong một thời gian dài của mình chợt nhẹ bẫng hẳn, như thể có thứ gì đó vừa thoát ra.
Bà ấy cực kỳ ngạc nhiên, cũng có chút bối rối. Khi bà ấy định mở miệng dò hỏi thì đã nghe thấy Hề Hải Hồng nói:
“Gần đây, người thân của bạn đã qua đời.”
“Hơn nữa, người này còn có điều không cam lòng, không muốn đi xuống địa phủ, vẫn còn lưu lại trên trần gian!”
Bà Hứa nghe thấy vậy thì cũng gật đầu liên tục: “Đại sư, cô nói đúng rồi. Cha của tôi vừa mới qua đời một khoảng thời gian trước và sau khi ông ấy đi thì đã xảy ra một số việc…”
Mới nói đến một nửa thì bà Hứa dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, trợn to hai mắt rồi hỏi:
“Chẳng lẽ vừa rồi đại sư đã nhìn thấy cha tôi sao? Ông ấy đã ở bên cạnh tôi à?!”
Hề Hải Hồng lắc đầu nói: “Bên cạnh bạn quả thật có một u hồn đi theo, nhưng không phải là người thân đã qua đời của bạn.”
“Chắc hẳn trong khoảng thời gian gần đây, bạn đã thường xuyên đi qua nơi có âm khí dày nặng. Hơn nữa, bản thân bạn lại có thân thể thiếu hụt dương khí, Dương Hỏa cũng yếu, sẽ bị một số cô hồn dã quỷ có tâm tư bất chính quấn lấy.”
Con quỷ mà cô ấy đã nhìn thấy trên người bà Hứa là một người phụ nữ có khuôn mặt u oán, hơn ba mươi tuổi, năng lực cũng không phải mạnh lắm.
Sau khi biết được trong hai tuần vừa qua, gần như ngày nào bà Hứa cũng đi đi về về giữa nghĩa trang và nhà mình thì Hề Hải Hồng lại càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Con quỷ nữ này chắc hẳn đã theo dõi bà Hứa vào mỗi ngày khi bà ấy đi dâng hương, hóa vàng. Nó thấy sức khỏe của bà ấy tương đối yếu ớt, dễ bắt nạt nên đã bám theo từ nghĩa trang về nhà, muốn hấp thụ hương khói và dương khí trên người bà ấy.
Trong khoảng thời gian này, bà Hứa đã luôn cảm thấy đau nhức toàn thân, tâm tình chán nản. Thật ra, những chuyện đó đều có một phần bị ảnh hưởng bởi việc bị âm hồn quấn thân.
Ngay sau đó, Hề Hải Hồng lại tiếp tục nói: “Tuy nhiên, những chuyện này cũng trùng hợp chứng minh rằng, người cha đã mất của bạn còn chưa tiến vào luân hồi dưới địa phủ.”