Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Đại Lưu và những người khác thì Cố Chi Tang đã hơi nhướng mày: “Mọi người không biết sao?”
Cô nhìn về phía khuôn mặt của bà Hứa rồi nói:
“Vị trí {Phúc Đường} ở trên trán của vị này tuy rằng khá bằng phẳng nhưng {Nhật Giác} và {Nguyệt Giác} đều có xu hướng kéo gần đến mép tóc. Điều này chứng tỏ khi vừa mới sinh ra, bạn đã không có duyên phận với cha mẹ ruột. Tuy nhiên, chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống sau này của bạn.”
“Khoảng cách giữa mắt và lông mày của bạn cũng rất gần, nơi đó là cung Điền Trạch thể hiện mối quan hệ tình thân của bản thân bạn. Trong tướng thuật, tướng mặt này được gọi là {Lông Mày Áp Mắt}.”
“Những người có tướng mặt như này đều có thân duyên nhạt nhẽo từ nhỏ, duyên phận với cha mẹ rất mỏng manh, từ khi còn bé đã phải chia xa người thân, gia đình.”
Cố Chi Tang: “Chỉ quan sát mỗi tướng mạo thì bạn thật sự là một người có số mệnh cô độc. Sau khi sinh ra chưa được bao lâu đã phải vào viện trẻ mồ côi.”
Cô nói thêm:
“Tuy nhiên, con ngươi của bạn hơi lồi ra ngoài, nhưng không có hốc mắt sâu. Đặc điểm này đã vô tình trung hòa lại sự cô độc của tướng mặt {Lông Mày Áp Mắt}.”
“Điều này chứng tỏ, sau một thời gian khó khăn, bạn đã được một hộ gia đình nhận nuôi. Gia đình này đối xử với bạn khá tốt, đã bù đắp lại duyên phận bạc bẽo với cha mẹ ruột. Mối quan hệ của bạn với cha mẹ nuôi cũng rất ổn.”
Chính là bởi vì bà Hứa có số mệnh cô độc nên khi Cố Chi Tang vừa nhìn thấy bà ấy đã có thể biết ngay về mối quan hệ giữa bà ấy và cha Hứa.
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của bà Hứa vẫn còn chưa biến mất, một lúc sau mới từ từ gật đầu nói:
“Đúng là như vậy, tôi không phải là con gái ruột của cha mẹ, tôi được bọn họ nhận nuôi.”
“Bọn họ chưa bao giờ nói chuyện này với tôi. Là vào thời điểm còn nhỏ, lúc trở về quê của ông bà để mừng lễ năm mới thì trong lúc vô tình, tôi đã nghe thấy thông tin này khi cha mẹ đang tranh cãi với thân thích, họ hàng.”
“Tôi không cảm thấy chuyện nhận nuôi này có liên quan gì đến những chuyện kỳ lạ xảy ra khi làm lễ tang nên đã không nhắc đến với tổ sản xuất chương trình.”
Đại Lưu đứng ở bên cạnh cầm microphone, hơi gật đầu nói: “Tổ sản xuất chương trình quả thật không biết chuyện bà Hứa không phải là con ruột của người đã mất.”
Cố Chi Tang “ừ” một tiếng rồi hỏi luôn: “Cho nên, yêu cầu của bạn là gì vậy?”
Bà Hứa kể lại những chuyện kỳ lạ xảy ra trong lễ tang của cha mình và việc người thanh niên “Tống Linh” đã bị đổ bệnh cho cô nghe.
Cố Chi Tang hơi ngạc nhiên, có chút đăm chiêu suy nghĩ.
“Cho nên, sau khi mất mà cha tôi vẫn không thể sinh hoạt yên ổn là bởi vì vấn đề con nối dõi hay sao…” Khuôn mặt của bà Hứa hiện rõ vẻ chua xót.
Cố Chi Tang: “Tôi cảm thấy chắc hẳn không phải như vậy.”
Sắc mặt của cô vẫn bình thản như thường: “Nếu ông cụ họ Hứa này thật sự để ý đến chuyện con cái nối dõi, muốn có con trai thì lúc trước khi tính chuyện nhận nuôi một đứa trẻ, sao ông ấy không trực tiếp nhận về một cậu bé chứ?”
Bà Hứa nghe xong câu hỏi của cô cũng thấy khá sửng sốt, há miệng một lúc nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Bà ấy bỗng nhiên nhận ra rằng bản thân đã nghe quá nhiều lời đàm tiếu của thân thích, hàng xóm nên đã tự chui rúc vào sừng trâu.
Một đạo lý đơn giản, dễ hiểu như vậy mà bà ấy lại không thể nghĩ thông.
Thật ra, trong ký ức của bà ấy, cha Hứa là một người cha, một người chồng cực kỳ có trách nhiệm.
Trước kia, khi về thăm ông bà thì bên thân thích nhà cha Hứa đã từng vô tình để lộ ra một vài thông tin và bà ấy có thể suy đoán được lý do tại sao cha mẹ của bà ấy lại không muốn có con ruột.
Nghe nói, cha Hứa bị bệnh tinh trùng yếu, còn mẹ Hứa lại có thân thể khỏe mạnh.
Nếu bọn họ muốn có con thì cho dù có thể mang thai, nhưng thai nhi cũng sẽ bởi vì chất lượng tinh trùng không tốt của cha Hứa khiến cho rất yếu ớt, dễ dàng bị sinh non.
Mẹ Hứa cần phải châm cứu nhiều lần để giữ thai, đồng thời cũng phải uống rất nhiều thuốc đắng.
Nếu đứa trẻ đó có thể giữ lại được thì cũng có khả năng sẽ bị suy nhược thân thể từ nhỏ, hoặc bị khuyết tật bẩm sinh.
Cha Hứa là một người rất yêu vợ, cũng không có tư tưởng nhất định phải có con nối dõi nên khi biết vì bản thân mà có thể sẽ phải khiến cho vợ và con chịu tội thì ông ấy đã quyết định không sinh con nữa.
Nhưng bởi vì trong lòng của mẹ Hứa vẫn còn tiếc nuối nên ông ấy mới đến viện trẻ mồ côi và nhận nuôi một bé gái vừa mới sinh ra không lâu, bị gia đình bỏ rơi – Đó chính là bà Hứa.
Không ngờ được rằng, quyết định này của ông ấy lại khiến cho người thân và họ hàng ở bên quê nhà chỉ trích khá nhiều.
Những người lớn tuổi trong nhà luôn nói rằng không có con trai thì sẽ không có ai dưỡng lão. Bọn họ còn nói chờ đến khi cha Hứa già cả rồi thì nhất định sẽ thấy hối hận, huống chi bà Hứa còn là một bé gái được nhận nuôi.
Về sau, khi hai vợ chồng nhà họ Hứa chết đi thì chẳng phải nhà cửa và tài sản của bọn họ sẽ rơi vào tay của người ngoài sao?!
Thay vì để cho một con nhóc ất ơ được nhận nuôi nhặt của hời thì chẳng bằng hãy để lại cho người nhà mình thì hơn.