Vì vậy, thân thích ở đằng nội của cha Hứa đã bắt đầu khuyên nhủ ông ấy không biết mệt mỏi, hoặc là nói cha Hứa nhận nuôi cháu trai trong nhà, hoặc là nhận con thừa tự từ những thân thích khác trong dòng họ.
Tuy nhiên, hai vợ chồng nhà họ Hứa cũng vô cùng minh bạch, những thân thích này chỉ chú ý đến tài sản của bọn họ về sau mà thôi.
Thấy không đả động được cha Hứa và mẹ Hứa thì một số thân thích có tâm tư ác độc, đỏ mắt ghen tỵ đã lén lút dựng chuyện trước mặt cô con gái nuôi còn rất nhỏ của hai ông bà.
Khi nhận ra con gái cứ trở về quê cũ thì cảm xúc sẽ rất chán nản thì cha mẹ Hứa cũng đoán ra được vài phần. Bọn họ cực kỳ tức giận, dần dần cũng cắt đứt liên hệ với thân thích ở bên kia.
Mặc dù những năm tháng đó đã đi xa nhưng bà Hứa vẫn còn nhớ rõ chuyện bản thân là một đứa trẻ mồ côi.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi bà Hứa năm mươi tuổi và cha mẹ nuôi cũng lần lượt qua đời thì gia đình của bọn họ vẫn chưa một lần nào nhắc đến hay thảo luận về đề tài này.
Trong trái tim của bà Hứa, hai vợ chồng nhà họ Hứa chính là cha mẹ ruột của bà ấy.
Một người đàn ông đau lòng vợ nên quyết định cả đời không sinh con, thương con gái nên đã cắt đứt quan hệ với thân thích lắm mồm ở quê thì làm sao có thể bởi vì không có con nối dõi nên sau khi chết không muốn xuống địa phủ đây?
Bà Hứa lo lắng truy hỏi: “Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì vậy, đại sư Cố?”
Đại Lưu ở bên cạnh cũng nói về chuyện các thí sinh đằng trước đã thực hiện “Chiêu Hồn” nhưng không thể mời hồn phách của cha Hứa về được.
Cố Chi Tang trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thực lực của bọn họ đều không phải là tệ, nếu ngay cả bọn họ cũng không thể tìm được hồn phách của cha bạn thì có nghĩa là không thể {Chiêu Hồn} được.”
Cô không cần thiết phải thực hiện pháp sự đó một lần nữa.
“Tuy nhiên, hồn phách của cha bạn đột nhiên biến mất và cậu thanh niên {Tống Linh} kia lại vô duyên vô cớ đụng tà. Chẳng lẽ bạn không nghĩ rằng có mối liên hệ gì đó giữa hai chuyện này sao?”
Bà Hứa mở to hai mắt: “Ý của đại sư là hồn phách của cha tôi biến mất là bởi vì cậu thanh niên {Tống Linh} kia sao?”
Cố Chi Tang nói: “Tôi không thể xác định chắc chắn được, đây chỉ là một suy đoán của tôi thôi. Tuy nhiên, xem từ tướng mạo của bạn thì trong khoảng thời gian gần đây, bạn đã gặp phải kẻ tiểu nhân.”
“Đối phương không phải là người thân thiết xung quanh bạn nhưng đang mơ ước tài sản của bạn. Hơn nữa, về sau, rất có thể người này còn tiếp tục dây dưa không ngừng.”
“Bạn có ảnh chụp của {Người Tống Linh} kia không? Cho tôi xem.”
Bà Hứa chậm rãi lắc đầu, bày tỏ rằng hai gia đình bọn họ chỉ mới bắt đầu liên lạc vào hôm tổ chức lễ tang mà thôi.
Tuy nhiên, bà ấy biết nơi ở của gia đình kia, cách căn nhà này của cha Hứa cũng không xa, đi qua hai con phố là đến rồi.
Lúc trước, để bày tỏ thành ý xin lỗi thì bà ấy đã từng đến nhà của gia đình kia để thăm cậu bé.
Cha mẹ của cậu nam sinh kia có thái độ cực kỳ không nể nang, cho rằng bà ấy và cha Hứa đã làm hại con trai nhà bọn họ.
Sau khi do dự mãi, dưới sự thuyết phục của tổ sản xuất chương trình thì bà Hứa đã quyết định sẽ đến thăm gia đình đó một lần nữa.
Đoàn người bắt đầu di chuyển theo chỉ dẫn của bà ấy, đi ô tô đến một khu nhà ở nhỏ cách nhà cha Hứa cũng không xa, đến trước cửa nhà của gia đình kia.
Từ lời kể của bà Hứa thì gia đình này họ Hà.
Với tâm trạng thấp thỏm bất an, bà Hứa đã gõ cửa cổng chính nhà họ Hà. Đợi khoảng vài giây sau thì từ trong nhà vang lên một tiếng nói: “Ai vậy?”
Cửa nhà được mở ra, một người phụ nữ trung niên có vẻ bằng tuổi bà Hứa đi ra ngoài, dáng người hơi mập mạp một chút. Khi bà ta nhìn thấy bà Hứa và một đám người đang vác theo cả máy quay thì sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Sao lại là cô nữa vậy? Không phải tôi đã nói là về sau đừng để cho tôi gặp cô nữa hay sao?!”
“Còn nữa, cô đến nhà chúng tôi mà dẫn theo một đống người như vậy là muốn làm gì? Gây sự à?”
Bà Hứa vội vàng nhỏ giọng giải thích ý định của mình: “Không phải đâu chị Trần, đây là những vị đại sư vô cùng tài giỏi, chuyên môn đến đây để giúp đỡ chúng tôi giải quyết vấn đề vừa qua.”
“Tôi nghĩ rằng cậu bé đã bị đổ bệnh vì chuyện của nhà chúng tôi nên mới đề nghị các vị đại sư đến xem thử…”
Đại Lưu cũng lên tiếng: “Nếu bà Hà còn cảm thấy không đáng tin cậy thì có thể lập tức lên mạng tra xét thông tin thử. Chúng tôi là một chương trình chính thức, đến giúp đỡ hòa giải chuyện giữa hai gia đình.”
Khi nghe thấy đoàn người là nhân viên công tác của chương trình “Linh Sự” thì vẻ mặt của bà Hà lại càng tệ hơn.
Sắc mặt của bà ta cực kỳ khó coi: “Chúng tôi không cần cô mèo khóc chuột, giả từ bi!”