Tuy nhiên, Tiểu Hà tự nhận có thân thể trong trắng này không những không phải mà còn là một người rải tình cảm khắp nơi, là kẻ cặn bã chuốc thuốc, ép buộc con gái nhà lành.
Tại thời điểm đó, ngay cả bản thân Tiểu Hà cũng không biết rằng, trên Mệnh Cách của cậu ta đã có một lớp nghiệp chướng dày nặng.
Hơn nữa, bởi vì sinh hoạt cá nhân hỗn loạn nên người này còn bị lây nhiễm căn bệnh đường tình dục khó có thể mở miệng nói ra. Tất cả đã khiến cho linh hồn của Tiểu Hà còn dơ bẩn và tanh tưởi hơn một số ác quỷ cấp thấp.
Cậu ta khiêng cờ dẫn đường có viết ngày sinh tháng đẻ của ông cụ nhà họ Hứa đi rêu rao đằng trước thì khí bẩn trên người cậu ta đã thông qua cờ dẫn đường làm ảnh hưởng đến thi thể nằm trong quan tài, đồng thời cũng khiến hồn phách của ông cụ nhà họ Hứa vấy bẩn theo.
Lúc đó, cậu ta không những không thể xua đuổi ác quỷ và những vật bẩn thỉu khác mà còn thu hút một đống thứ tà ma đến.
Chuyện này đã không còn chỉ là lừa đảo nữa mà là đang muốn hại chết quỷ hồn rồi!
Bị khí bẩn trên người Tiểu Hà ảnh hưởng nên thi thể của cha Hứa đã có chút thi biến nhỏ, hơi động đậy trong quan tài một chút.
Vì đã nhận ra được sự khác thường trong quan tài nên người khiêng quan tài kia mới hoảng sợ và lảo đảo, bất cẩn làm rơi xuống đường.
Nếu mọi chuyện chỉ như thế thôi thì cha Hứa còn có thể nhẫn nhịn.
Đây dù sao cũng là cháu trai ruột thịt của chiến hữu lâu năm của mình.
Ông ấy cùng lắm sẽ chỉ cảm thán rằng cậu bé Tiểu Hà này đã trưởng thành lệch lạc rồi, không tôn trọng người lớn đã khuất, còn lừa gạt tiền tài, tác phong không đúng mực thôi. Cho dù tức giận nhưng ông ấy sẽ vẫn cố kìm nén, không muốn trả thù gì cả.
Nhưng ai ngờ được rằng, vào lúc nửa đêm, khi ông cụ nhà họ Hứa đang ở trước phần mộ của mình thì đã nghe thấy Tiểu Hà mở ra livestream, khoe khoang với những người bạn của cậu ta về những gì đã làm hôm nay:
“Tôi nói cho mọi người nghe này. Bây giờ tôi đang ngủ ở nghĩa trang đấy, xung quanh là một đống mồ mả, thật sự kích thích quá đi!”
“Tôi phải túc trực bên linh cữu của ông già này. Sau chuyến này thì tôi có thể lấy hai mươi lăm nghìn đấy! Mẹ nó, loại chuyện rải tiền ra ngoài cửa sổ như này thì sao tôi có thể ngốc nghếch không nhận được?”
“Như vậy thì tiền mua di động mới, tiền mua máy chơi game và tiền hẹn mấy em gái đi ăn tối, đi thuê khách sạn không phải đã có rồi sao.”
“Người đã chết rồi thì tôi còn sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ ông già này còn có thể trèo ra khỏi phần mộ và làm gì tôi à?”
“Mẹ tôi nói rằng gia đình này chỉ còn một bà con gái sắp bệnh chết, cũng không có quan hệ tốt với con cháu nào trong dòng họ, dặn dò tôi phải thể hiện tốt trước mặt bà ta để có khi sau này còn có thể nhận bà ta làm mẹ nuôi.”
“Về sau, có khi tôi sẽ được cho không mấy căn nhà đấy. Nếu không có chuyện đó thì tôi sẽ không kiên nhẫn ở nơi này cống máu cho muỗi đâu…”
“…”
Từ những lời nói không chút tôn trọng nào của Tiểu Hà thì ông cụ nhà họ Hứa cũng biết được cậu ta rõ ràng biết rõ về nghi thức “đưa ma” nhưng lại không thèm để ý, cố tình làm như vậy.
Không những thế, cậu nam sinh này còn muốn tham tài sản của bà Hứa.
Ông cụ nhà họ Hứa là chiến hữu với ông cụ nhà họ Hà. Vào năm kia, khi nhà họ Hứa náo loạn ầm ĩ một thời gian dài về chuyện không sinh con và nhận nuôi thì ông cụ nhà họ Hà lúc đó vẫn chưa qua đời, cũng biết một số chuyện bên trong.
Do đó, hai vợ chồng nhà họ Hà cũng là một trong số ít những người biết chuyện bà Hứa không phải là con ruột của ông ấy. Hơn nữa, thân thích bên nhà họ Hứa cũng không thích thân thiết với người ngoài.
Ở quê nhà bọn họ, “Người Tống Linh” đã được xem như một nửa con cháu trong nhà rồi.
Ít nhất, sau khi được thầy pháp làm pháp sự thì “Người Tống Linh” và người đã khuất đã thành lập một mối liên hệ. Tại một số nơi, sau khi mời được “Người Tống Linh” và kết thúc lễ tang thì hai bên gia đình vẫn còn tiếp tục liên lạc, sẽ tặng quà và đến thăm mỗi dịp lễ tết để duy trì quan hệ.
Trong mắt người nhà họ Hà thì bà Hứa là một người phụ nữ cô độc, bị bệnh về phổi, luôn ốm yếu nhưng lại có nhà có xe, bây giờ còn có thêm cả tài sản của ông cụ nhà họ Hứa để lại.
Bà Hứa cũng đã sớm có tranh cãi với bên thân thích ở quê nhà nên chắc chắn sẽ không để lại tài sản cho họ hàng nhà họ Hứa.
Như vậy, sau khi hai nhà qua lại thân thiết hơn và Tiểu Hà tương đương như một nửa con cháu trong nhà lại quan tâm đến người mẹ góa con côi như bà Hứa một chút thì chẳng phải sẽ được bà ấy nhận làm con nuôi hay sao.
Chỉ cần chờ vài năm nữa, khi bà Hứa chết bệnh thì Tiểu Hà sẽ có thể thừa kế tài sản của bà ấy rồi.
Nhà họ Hà cũng không cho rằng bọn họ đang mơ mộng viển vông mà trái lại, còn cảm thấy có hy vọng rất lớn.
Dù sao, bà Hứa cũng là đứa trẻ được nhận nuôi, còn là một cô con gái.
Tóm lại, còn chưa nhận nuôi nhưng Tiểu Hà đã ngồi trên phần mộ của ông cụ nhà họ Hứa và bắt đầu luyên thuyên về việc bản thân sẽ dùng di sản thừa kế kia làm những gì sau này.
Giọng điệu cực kỳ phấn khích, như thể cậu ấy sắp trở thành thiếu gia nhà giàu đến nơi rồi.