Nghe thấy cha của mình vậy mà lại bị người ta ra tay tàn nhẫn như vậy thì bà Hứa đã cực kỳ suy sụp. Nếu không có nhân viên của tổ sản xuất chương trình khuyên nhủ và an ủi thì bà ấy đã lập tức xông đến chỗ hai mẹ con nhà họ Hà để xé xác bọn họ rồi.
“Mấy người, mấy người vì sao lại ác độc như vậy? Đã giấu giếm chuyện bản thân không còn trong trắng, va chạm với thi thể của cha tôi khi {đưa ma} mà bây giờ còn muốn khiến cho ông ấy bị hồn phi phách tán nữa?”
Bằng chứng xác thực ở ngay trước mắt, trận pháp và ảnh thờ của cha Hứa đã được bày ngay trong nhà mình nên hai mẹ con nhà họ Hà không biết nên giải thích như nào. Bọn họ ấp úng mãi không nói nên lời.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận.
Bên này, Cố Chi Tang đã kéo đống bùa màu vàng dán trên khung ảnh xuống, vươn tay đặt lên khung ảnh, cảm ứng hồn phách của cha Hứa đang bị giam cầm bên trong.
Khi lực lượng của cô rót vào trong thì đã dần cảm ứng được một hồn lực cực kỳ mỏng manh.
Đó chính là cha của bà Hứa.
Phải biết rằng, gỗ cây Liễu từ trước đến nay đều là đồ vật trấn tà, đuổi quỷ.
Từ xưa đến nay, trong dân gian đã có phong tục dùng cành liễu vẩy nước trước cửa nhà để có thể đuổi đi tà vật quấy nhiễu. Huống chi, khung ảnh làm bằng gỗ cây liễu này đã được chế tạo vài năm trước rồi, còn được đại sư khai quang nên sức mạnh của nó cũng được tăng thêm.
Hồn phách của cha Hứa ở bên trong khung ảnh làm bằng gỗ cây liễu này không có lúc nào là không phải thừa nhận sự đau đớn khi bị xé rách linh hồn. Ông ấy đã suy yếu đến mức sắp tan biến rồi.
Cố Chi Tang không dùng sức mạnh để cưỡng chế thành lập mối liên kết với hồn thể của ông ấy.
Đầu ngón tay của cô hơi dùng sức, trực tiếp bóp nát khung ảnh làm bằng gỗ cây Liễu rồi dùng hồn lực của mình bao bọc lấy ảnh chụp ở bên trong. Sau đó, cô cực kỳ cẩn thận rút ra từng chút một hồn lực của cha Hứa.
Sau khi rót vào lực lượng của mình thì cô đã thử cố gắng cảm ứng xem có thể nhìn được một số sự việc xảy ra trước khi cha Hứa bị kéo vào trong khung ảnh hay không.
Cố Chi Tang khẽ nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái “Cộng Cảm”.
Sau khi nắm giữ được một số mảnh vỡ ký ức, vẻ mặt của cô hiện rõ cảm xúc khá phức tạp rồi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía nam sinh họ Hà rồi cảm thán:
“Là tôi đã đánh giá thấp đạo đức kém cỏi của cậu.”
“Tôi chưa từng nghĩ rằng, lại có người có thể tồi tệ hơn cả súc sinh như vậy. Dám làm ra chuyện đó trước phần mộ của một người lớn đã chết…”
Khi Cố Chi Tang chạm đến hồn phách suy yếu của ông cụ nhà họ Hứa thì cảm xúc đầu tiên cô nhận thấy là sự tức giận và oán hận.
Những oán niệm này đều biến thành các mảnh vỡ ký ức xảy ra trước khi hồn phách của ông ấy bị giam cầm và từ từ hiện lên trong đầu cô…
Ông cụ nhà họ Hứa qua đời là do tuổi già.
Ông ấy đã hơn bảy mươi tuổi rồi, dương thọ đã cạn, các cơ quan trong thân thể cũng đã suy kiệt và lão hóa.
Vào vài ngày trước khi chết, ông ấy đã có một dự cảm khá kỳ diệu rằng bản thân sắp buông tay rời khỏi thế gian.
Vợ của ông ấy đã rời đi từ sớm rồi. Người duy nhất mà ông ấy không thể buông bỏ trên thế giới này chỉ còn con gái nuôi của mình.
Mặc dù con gái của ông ấy đã hơn năm mươi tuổi nhưng sức khỏe của bà ấy rất yếu ớt, nhiều bệnh tật, không có con cái, luôn lẻ loi một mình. Tính cách của bà ấy cũng đa sầu đa cảm, có một chút yếu đuối.
Sau khi ông ấy chết thì người thân duy nhất trên thế giới này của con gái ông ấy sẽ không còn nữa.
Cho dù trước khi qua đời, ông cụ nhà họ Hứa đã nhiều lần dặn dò bà Hứa rằng, đừng nghe mấy thân thích ở quê quán lảm nhảm, nhất định phải tự mình đứng lên.
Tuy nhiên, sau khi ông ấy nhắm mắt thì con gái nuôi của ông ấy vẫn cố gắng mời hết tất cả thân thích và bạn bè đến, tiêu một số tiền lớn để tổ chức lễ tang cho ông ấy.
Cha Hứa vẫn luôn không yên lòng thấy vậy nên cũng không ngay lập tức đi xuống âm phủ mà là hóa thành một u hồn, ở lại linh đường của mình.
Khi nhìn thấy con gái nuôi nhà mình bị lời nói của thân thích và mấy người hàng xóm lắm mồm làm cho bị ảnh hưởng, thậm chí còn tiêu tiền phung phí để tìm một “Người Tống Linh” cho ông ấy thì trong lòng cha Hứa vừa thấy bất đắc dĩ, vừa thấy vui mừng.
Ai ngờ được rằng, vào ngày hạ táng, ông cụ nhà họ Hứa đã chuẩn bị về địa phủ báo cáo sau khi thi thể của mình được chôn cất thì lại bị va chạm bởi khí bẩn trên người của thanh niên “Tống Linh” đang khiêng cờ ở đằng trước.
Phải biết rằng, bình thường, những người khiêng cờ dẫn đường đều là con cháu trong dòng họ của người đã khuất, có huyết mạch thân cận, có thể chỉ dẫn vong hồn đi đúng đường xuống Suối Vàng.
Nếu người khiêng cờ dẫn đường không phải là đời con cháu có huyết thống trực hệ thì tất nhiên sẽ không có mối liên hệ gì với vong hồn cả.
Sở dĩ, thân thể của “Người Tống Linh” phải còn trong trắng là bởi vì dương khí của người đó phải có độ thuần khiết cao nhất, trời sinh có Dương Hỏa treo trong thân thể.
Những người như vậy khiêng cờ dẫn đường ở phía trước thì Dương Hỏa trong cơ thể của bọn họ sẽ giúp xua tan đám ác quỷ trên con đường xuống Suối Vàng.
Vong hồn mới chết khi đi theo Dương Hỏa thì sẽ không bị mê hoặc thần trí.