Cố Chi Tang cười lạnh một tiếng rồi hỏi: “Vậy sau khi cô mang theo lá bùa này bên người thì tình trạng kia có tốt hơn không?”
Cô Cảnh sửng sốt một chút, chuyện này thì quả thật không đỡ hơn chút nào.
Trái lại, hình như tình trạng của cô ấy càng ngày càng… nghiêm trọng hơn.
Cố Chi Tang nói: “Tôi đoán rằng, chắc hẳn bạn đã từng có ý định tự đến chùa miếu, muốn đi dâng hương để cầu thần bái phật. Tuy nhiên, một khi bạn đến gần chùa chiền, vừa nhìn thấy tượng phật ở trước điện thì trong lòng bạn lại cực kỳ khó chịu và bài xích, không thể dâng hương được và phải rời khỏi chùa miếu ngay.”
Chuyện này thật sự khiến cô Cảnh vô cùng khiếp sợ: “Cô, làm sao cô lại biết được vậy?!”
Nói ra thì cũng khá kỳ lạ, mỗi lần cô ấy đi đến chùa miếu gần nhà, vừa đi lại gần bức tượng phật màu vàng nguy nga trong chùa thì trong lòng cô ấy lại nặng trình trịch, có cảm giác bị đè nén không thể thở nổi.
Hơn nữa, tâm trạng của cô ấy cũng trở nên cực kỳ dễ bực bội, thậm chí có một lần khi đứng đối mặt với tượng phật thì trong lòng cô ấy lại đột nhiên nảy ra một loạt từ ngữ chửi rửa vô cùng khó nghe.
Chuyện này khiến cho cô ấy cực kỳ hoảng sợ.
Trừ phi cô ấy rời khỏi chùa miếu ngay, tránh xa những bức tượng phật kia thì sự bực bội và khó chịu trong lòng mới dần dần lắng xuống.
Sau khi sức khỏe của cô ấy càng ngày càng yếu hơn thì cô Cảnh đã không tự mình đến chùa chiền thêm lần nào nữa.
Một là thân thể của cô ấy khi đến đó sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Hai là cô ấy cảm thấy bản thân chửi rủa Bồ Tát và thần phật, dù chỉ là ở trong lòng thì cũng cực kỳ bất kính.
Sự việc này quá mức kỳ lạ nên cô Cảnh đã không dám nói cho bất cứ ai khác.
Tuy nhiên, cô gái ở đầu bên kia màn hình lại có thể chỉ ra ngay được!
Và sự ngạc nhiên của cô Cảnh vẫn chưa dừng lại ở đây, bởi vì chẳng bao lâu sau, Cố Chi Tang đã nói thêm càng nhiều sự việc riêng tư mà chỉ có cô ấy và một số ít người trong nhà biết được.
Cố Chi Tang nói với giọng điệu bình thản:
“Bạn có một đứa con trai bốn tuổi. Đó là một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ, cậu bé bài xích mẹ mình ngay từ khi sinh ra.”
“Sở dĩ nói như vậy là bởi vì từ sau khi chào đời, con trai của bạn đã không hề gần gũi với bạn. Chồng và mẹ chồng có thể ôm cậu bé nhưng nếu đến lượt bạn ôm thì chẳng bao lâu sau, cậu bé sẽ giãy giụa, thậm chí còn quấy khóc.”
“Tình huống như vậy vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ. Nhìn thì có vẻ như đã cải thiện hơn nhưng trên thực tế, khi bạn chăm sóc con trai một mình thì cậu bé sẽ càng quậy phá hơn so với khi ở cùng người thân khác trong nhà. Hơn nữa, cậu bé không bao giờ nghe lời bạn nói.”
“Đúng rồi, trên người con trai nhà bạn có phải có một vết bớt không? Ở vị trí trên làn da gần rốn?”
Một lúc lâu sau, cô Cảnh mới gật đầu, giọng nói hơi khàn đặc: “Có… có một vết bớt ở phía dưới rốn của con tôi.”
“Vậy thì đúng rồi.” Giọng nói của Cố Chi Tang âm u hơn hẳn: “Tôi còn muốn hỏi cô Cảnh một vấn đề cuối cùng…”
“Tam Kim* mà bạn đeo trên người chắc hẳn là do chồng và nhà chồng của bạn tặng, đúng không?”
(*Tam Kim là ba món trang sức bằng vàng: hoa tai, vòng cổ, nhẫn. Là ba thứ được trao tặng cho cô dâu trong tập tục kết hôn bên Trung Quốc.)
Khi nghe thấy Cố Chi Tang nhắc đến tính tình ngang ngạnh của con trai, về chuyện cậu bé không thích thân thiết với mình thì trong đầu cô Cảnh lập tức hiện lên một loạt cảnh tượng đau xót trong quá khứ.
Giống như lời Cố Chi Tang đã nói trước đó, con trai Tiểu Thạc của cô ấy từ khi chào đời đến giờ đã không bao giờ thích thân thiết với mẹ mình, lúc cô ấy ôm thằng bé thì còn quấy khóc dữ dội.
Lúc còn phải bú sữa mẹ, Tiểu Thạc thường xuyên ầm ĩ, nhổ sữa ra khiến cho thằng bé phát triển chậm hơn những đứa trẻ bình thường khác.
Sau khi cậu bé mọc răng thì còn nhiều lần cắn cô Cảnh chảy máu.
Không còn cách nào khác, cô Cảnh đành phải cai sữa sớm cho cậu bé.
Rõ ràng Tiểu Thạc khi nằm trong lòng của chồng và cha mẹ chồng thì là một đứa trẻ cười vui vẻ như một thiên sứ nhỏ, nhưng chỉ cần cô ấy bế một lúc thì sẽ trở nên cáu kỉnh, gào khóc, khiến cho mọi người trong nhà luôn phàn nàn rằng cô Cảnh không thể chăm sóc nổi con trai của mình.
Về sau, khi đứa trẻ đã lớn hơn một chút thì cô Cảnh càng bị tổn thương nhiều hơn vì tính tình bướng bỉnh của cậu bé.
Tóc của cô ấy thường xuyên bị kéo mạnh. Có một lần cậu bé còn giật mạnh khuyên tai đang đeo khiến cho vành tai của cô ấy bị rách, máu chảy đầm đìa, đau đến mức cô ấy phải rớt nước mắt.
Hoặc là khi cô Cảnh muốn rèn luyện khả năng suy luận của trẻ, bồi dưỡng thói quen tốt cho cậu bé, nhưng vào mỗi lần cô ấy muốn bắt đầu thì Tiểu Thạc đều tìm mọi cách chống cự.