Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 730 - Chương 730: Đồ Trang Sức Bằng Vàng

Unknown Chương 730: Đồ Trang Sức Bằng Vàng

Mỗi khi cậu bé chơi xếp gỗ xong và không chịu cất lại chỗ cũ thì cô Cảnh đã rất nghiêm túc nói cho cậu bé rằng phải rèn luyện thói quen tự dọn dẹp đồ đạc của mình.

Tuy nhiên, cậu bé chỉ bĩu môi và nhất quyết không chịu làm theo.

Khi bị cô Cảnh kéo đến trước đống gỗ xếp hình thì Tiểu Thạc đã lảo đảo ngã xuống đống gỗ kia và lập tức bật khóc.

Cha mẹ chồng nghe thấy tiếng khóc nên vội vàng chạy đến ôm cậu bé vào lòng. Lúc này, Tiểu Thạc sẽ vùi đầu vào lòng mẹ chồng, hờn dỗi không nhìn về phía cô Cảnh nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này thì cha mẹ chồng của cô ấy đã lên tiếng chỉ trích không ngừng:

“Không phải tôi muốn cằn nhằn cô đâu. Nhưng cô không dạy được Tiểu Thạc thì cũng đừng quan tâm nữa. Thằng bé không muốn dọn thì cứ để bọn tôi dọn cho, làm sao phải đến mức khiến thằng bé khóc lóc và hờn dỗi như vậy? Bao giờ khiến cho cái nhà này ầm ĩ không thể sống yên ổn nổi thì cô mới vừa lòng sao!”

“Cho dù thằng bé có làm gì sai thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Sao cô lại đẩy ngã nó vào đống gỗ này thế? Có người mẹ nào nhẫn tâm như cô không?”

Cô Cảnh bị mẹ chồng chỉ trích thì cũng nghẹn lời, không nói được gì. Cô ấy cảm thấy bản thân cực kỳ mệt mỏi và uất ức.

Cô Cảnh thường xuyên cảm thấy bản thân và con trai nhà mình chắc chắn là kẻ thù từ kiếp trước, thằng bé này sinh ra là để đòi nợ cô ấy.

Cô Cảnh cũng thương xót thay bản thân vì thời gian cực khổ mang thai chín tháng mười ngày, khiến cơ thể bị tổn thương và cảm thấy quãng thời gian trả giá công sức và tâm huyết của mình chẳng có giá trị gì.

Cô ấy đã bị con trai nhà mình tổn thương sâu sắc.

Chẳng lẽ phải chấp nhận một cuộc sống lộn xộn, gà bay chó sủa, làm trâu làm ngựa chăm bẵm một đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ thân cận với mình như này chính là ý nghĩa cuộc đời mà cha mẹ và người thân đã bắt ép cô ấy nhất định phải kết hôn sao?

Bây giờ, lúc nghe thấy Cố Chi Tang vạch trần tình cảnh làm mẹ khó xử của cô ấy thì cô Cảnh đã không khỏi nghĩ đến những chuyện đau lòng trong quá khứ.

Còn chưa kịp bình phục tâm trạng khó chịu của mình thì cô ấy lại nghe thấy Cố Chi Tang ở đầu bên kia hỏi về Tam Kim mà mình đang đeo trên người.

Cô Cảnh bất giác sờ lên chiếc nhẫn kết hôn trên tay.

“Đúng vậy… Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

Trang sức bằng vàng vẫn luôn là sính lễ truyền thống trong tập tục kết hôn, bình thường đều là do nhà trai chuẩn bị.

Năm đó, cô Cảnh kết hôn cũng khá gấp gáp.

Cha mẹ của cô ấy cảm thấy con gái nhà mình đã qua ba mươi tuổi rồi mà còn có thể tìm được nhà trai có điều kiện ưu tú như vậy thì phải nhanh chóng bắt lấy. Cho nên, bọn họ cũng không đòi lễ hỏi nhiều, thậm chí còn tự bỏ tiền ra mua cho con gái một phần của hồi môn phong phú.

Tuy nhiên, bên nhà chồng cô ấy cũng không qua loa có lệ, khi tổ chức tiệc cưới thì trong khay lễ cũng chuẩn bị một vài trang sức bằng vàng, là một bộ “Ngũ Kim” đầy đủ.

Trong đó có đủ loại trang sức có kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, được chế tác phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ tuổi. Bên trên còn khảm cả ngọc trai, trân châu và thậm chí còn đính cả kim cương, cầm trên tay thấy nặng trịch.

Phù dâu của cô Cảnh là bạn thân của cô ấy, khi nhìn thấy khay trang sức này thì lập tức líu lưỡi:

“Nhà chồng của cậu có vẻ rất tôn trọng cậu đấy. Với sức nặng này thì chắc hẳn đều là vàng thật rồi, còn có cả một viên kim cương to như trứng chim nữa. Mấy bộ trang sức này chắc phải gần mấy triệu đấy. Cậu thật sự đã tìm thấy một gia đình tri kỷ và yêu thương cậu rồi!”

Bởi vì sự phô trương khi kết hôn và khay trang sức đầy đồ lấp lánh này mà vào năm đó, lúc cô ấy kết hôn, bất kể là cha mẹ hay là bạn bè của cô ấy đều kiên định cho rằng nhà chồng của cô Cảnh rất tốt.

Ngay cả bản thân cô ấy cũng bắt đầu có chút mơ mộng về cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sau khi kết hôn.

Chỉ tiếc rằng, thực tế lại là xương cá mắc nghẹn ở cổ.

Đám cưới mở màn như cổ tích chỉ mang lại hạnh phúc ngắn ngủi cho cô ấy còn thời gian về sau thì thật sự khiến tinh thần cô ấy quá mệt mỏi.

Sau khi kết hôn, quan hệ của cô ấy và chồng vẫn bình thường. Mặc dù không biết vì lý do gì, cô ấy vẫn luôn cảm thấy chồng mình không có ham muốn gì với mình, cũng không cảm nhận được tình yêu từ phía chồng.

Cuộc sống sau khi kết hôn của cô ấy cực kỳ nhạt nhẽo và vô vị.

Vốn dĩ còn đang ôm tâm trạng chờ mong thì lúc này, cô Cảnh chỉ còn lại sự thất vọng.

Nhưng cho dù là như vậy thì hằng năm, vào dịp kỉ niệm ngày cưới thì chồng của cô ấy nhất định sẽ tặng cô ấy vòng cổ và nhẫn mới.

Vào ngày sinh nhật của cô Cảnh thì mẹ chồng cũng sẽ tươi cười thân thiết, mua cho cô ấy một chiếc vòng đeo tay mới.

Cô ấy không cần phải mua thêm trang sức mới cho mình, số lượng trang sức được tặng trong hai năm qua đã khiến cô ấy đeo không xuể rồi.

Người bên ngoài nhìn vào thì sẽ cảm thấy nhà chồng đối xử với cô Cảnh quá tốt và ngay cả bản thân cô ấy cũng thường xuyên nghi ngờ bản thân và tự trấn an mình.

Tuy rằng tính tình của cha mẹ chồng cô ấy hơi nóng nảy, mâu thuẫn trong nhà cũng khá nhiều, tình cảm vợ chồng cũng bình thường nhưng tất cả mọi người đều đã là gia đình của nhau. Bọn họ còn nhớ cả những ngày quan trọng của cô ấy nên chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng có cô ấy.


Bình Luận (0)
Comment