Cố Chi Tang hơi ngập ngừng một chút rồi nói:
“Thật ra, bạn cũng không cần phải quá áy náy. Đứa trẻ kia cũng biết rằng không phải bạn cố ý muốn xóa bỏ nó. Bản thân đứa trẻ này cũng cảm nhận được người chen chân, chặn ngang con đường đầu thai của nó là hai quỷ hồn kia. Vì vậy, nó không hề oán hận gì bạn cả.”
“Trên thực tế, đứa trẻ này vẫn chưa hề rời đi, nó vẫn luôn ở ngay bên cạnh bạn.”
“Cái gì?!” Cô Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cố Chi Tang nói: “Sau khi bị đẩy ra khỏi thân thể thai nhi thì nó đã không xuống địa phủ để chờ vào luân hồi mà lại hóa thành một con tiểu quỷ luôn đi theo bên cạnh bảo vệ bạn.”
Đối với một Anh Quỷ chưa được sinh ra như đứa trẻ này thì người mẹ chính là đối tượng thân cận nhất của nó.
Muốn bảo vệ mẹ mình cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho đa số Anh Quỷ lựa chọn ở lại trên trần gian.
Đứa trẻ kia cảm nhận được có một quỷ hồn mang theo ác ý luôn rình rập như hổ rình mồi ở bên cạnh mẹ của nó nên đã không lựa chọn rời đi. Nó đã sử dụng toàn bộ năng lượng yếu ớt của mình để bảo vệ cô Cảnh.
Nếu không có năng lượng thuần khiết của Anh Thai làm bước đệm giảm xóc thì cô Cảnh có khi đã bị con quỷ nữ kia ăn mòn từ một, hai năm trước rồi. Đến lúc này thì chắc hẳn cô Cảnh đã bị cô ta hoàn toàn cắn nuốt, không thể tồn tại được đến bây giờ.
Tuy nhiên đứa trẻ kia chỉ là một tiểu quỷ mới được thành hình không lâu. Do đó, lực lượng của nó không được coi là mạnh lắm.
Mấy năm nay, dưới sự ăn mòn của con quỷ nữ kia thì lực lượng của Anh Quỷ đã càng ngày càng suy yếu, cũng không còn năng lượng để ngăn cản âm sát khí của quỷ hồn kia xâm chiếm thân thể cô Cảnh nữa.
Nghe đến đây, cô Cảnh vừa xúc động và lại càng áy náy hơn, vội vàng dò hỏi:
“Nếu vậy, có cách nào có thể lấy lại cơ thể cho đứa trẻ kia không?!”
Cố Chi Tang chậm rãi lắc đầu: “Tốt nhất là không nên làm như vậy. Hồn phách của đứa trẻ kia vì muốn giúp bạn chắn sát nên đã cực kỳ suy yếu rồi. Nếu tùy tiện để cho nó dung hợp với thân xác này một lần nữa thì chỉ sợ rằng nó sẽ phải sống một cuộc đời đầy bệnh tật quấn thân.”
Trên đời này không có bất cứ sự việc nào có thể giải quyết một cách hoàn hảo cả, sẽ có rất nhiều hối tiếc và đau đớn xảy ra. Cho dù cuối cùng chân tướng đã được vạch trần nhưng những thứ đã mất đi thì vĩnh viễn không thể lấy lại được.
Giống như đứa trẻ này vậy.
Vào thời điểm nó còn chưa hoàn toàn thành hình trong bụng mẹ thì đã bị âm hồn ẩn náu trong thân thể của cô Cảnh ngày đêm giày vò. Dưới tình huống như vậy mà muốn cưỡng chế nó dung hợp lại với thể xác ban đầu thì nó cũng rất khó có thể sống sót được vì lực lượng của hồn phách đã vô cùng suy yếu rồi.
Thay vì cố chấp và để hai mẹ con cô Cảnh phải trải qua một lần sinh ly tử biệt nữa thì chẳng bằng đừng gieo hy vọng cho bọn họ ngay từ lúc đầu.
Chỉ là, cô Cảnh vẫn không cam tâm.
Ngay sau đó, cô ấy đã nghe thấy Cố Chi Tang nói:
“Tuy nhiên, không thể dung hợp đứa trẻ kia với thân thể ban đầu cũng không có nghĩa là bạn sẽ phải cam chịu làm một quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp. Bản thân bạn là mẹ ruột sinh ra thân thể của đứa trẻ Tiểu Thạc kia. Nếu bạn muốn trả thù thì có thể đuổi hồn phách đã xâm chiếm kia ra ngoài.”
“Ngay cả khi bạn mềm lòng không muốn đuổi hồn phách kia đi thì tôi cũng có thể dạy bạn chú thuật để lấy lại tinh khí cho con trai của bạn.”
Lấy được tinh khí của thân thể ban đầu thì đến lúc đó có thể nuôi dưỡng lại hồn phách của đứa trẻ đã biến thành cô hồn dã quỷ kia, bổ sung phần hồn khuyết thiếu cho nó để hành trình đầu thai sau này của nó sẽ thuận lợi hơn.
Chỉ là nếu không có tinh khí hộ thể thì cậu bé Tiểu Thạc kia sau này sẽ dần dần trở thành một đứa trẻ ốm yếu.
Cố Chi Tang vừa dứt lời thì cô Cảnh đã lập tức cảm thấy trái tim của mình hơi co rút lại, khá đau đớn.
Chắc hẳn âm hồn đang ẩn náu trong cơ thể của cô ấy đã nghe thấy những người bên ngoài sẽ ra tay với đứa con bảo bối của mình nên đang đứng ngồi không yên.
Sau một hồi im lặng và rối rắm thì cô Cảnh đã phớt lờ cảm giác đau nhói ở tim, nghiêm túc nói:
“Đại sư Cố, cô hãy dạy tôi cách lấy lại tinh khí đi.”
Đứa trẻ Tiểu Thạc kia tuy rằng rất ngang bướng nhưng cô Cảnh vẫn luôn dành cho cậu bé tình yêu thương chân thành và tình mẹ bao la, nuôi dưỡng đứa trẻ đó như con ruột của mình.
Bây giờ biết được thân phận thật sự của Tiểu Thạc thì cô ấy cũng vô cùng đau khổ và suy sụp. Hơn nữa, khi nghe nói về việc sau khi lấy đi tinh khí, cơ thể của Tiểu Thạc sẽ bị suy nhược, nhiều bệnh tật thì cô Cảnh cũng có chút do dự.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến đứa con ruột chân chính của mình, một đứa trẻ vô tội mà lại phải biến thành một cô hồn dã quỷ, sống lẻ loi hiu quanh và chịu đựng sự giày vò như vậy trong nhiều năm qua thì cô ấy đã đè nén tất cả sự do dự và chần chừ xuống đáy lòng.
Sau khi niệm chú thuật theo hướng dẫn của Cố Chi Tang vài lần thì tâm tình của cô ấy cũng dần bình tĩnh hơn: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Chờ đến khi gặp lại Tiểu Thạc thì cô Cảnh sẽ lấy lại tinh khí và sức sống vốn dĩ thuộc về con trai ruột của mình. Không để cho đứa trẻ tu hú chiếm tổ kia bị hồn phi phách tán đã là sự thương hại và khoan dung lớn nhất của cô ấy rồi.