Trịnh Như Ngọc kể lại đại khái đầu đuôi sự việc.
Bởi vì trong những vụ án lớn được phá giải gần đây đều có dấu vết của người trong Huyền Môn. Do đó, ba gia tộc lớn trong Huyền Môn đã nhận ra rằng, bên trong tổ chức chia năm xẻ bảy của bọn họ đã xuất hiện tà tu, lấy thân phận người của Huyền Môn để làm điều ác.
Vì vậy, ba gia tộc lớn này đã hợp tác và tiến hành rửa sạch nội bộ, bắt được một số người có vấn đề ở trong các gia tộc trực thuộc.
Trong đó, ở Càn Thanh Môn – nơi vẫn luôn tự xưng là gia tộc chính nghĩa và trung tín nhất lại bắt ra được nhiều nhất, ước chừng có khoảng bốn tên mật thám.
Trong bốn tên đó, có hai người bị tà tu đoạt xá, một người bị mê hoặc nên lầm đường lạc lối trên con đường tu luyện.
Người cuối cùng thì ngay từ lúc gia nhập vào Càn Thanh Môn đã có tâm tư bất chính và cũng là người che giấu kín kẽ nhất.
Sau khi điều tra ra được bốn người này thì chưởng môn Càn Thanh Môn đã cực kỳ giận dữ, công bố rằng đây là một kế hoạch xấu xa nhằm vào môn phái bọn họ, đã được ủ mưu trong vài chục năm.
Cũng không biết chưởng môn Càn Thanh Môn đã sử dụng thủ đoạn gì. Tóm lại, bên Huyền Môn đã cạy được miệng của bốn người này và biết được cứ điểm đầu não của bọn chúng được đặt tại thành phố Phong.
Vì để thể hiện môn phái của bọn họ là một tổ chức công bằng, chính trực, muốn rửa sạch tội danh chứa chấp tà tu nên phó chưởng môn của Càn Thanh Môn đã tự mình dẫn theo đệ tử quan môn đi đến thành phố Phong, tiến hành điều tra và nhổ bỏ tận gốc đám tà tu kia.
Hơn nữa, sau khi thẩm vấn một tên mật thám thì bên Huyền Môn đã biết được người đứng đầu cứ điểm tại thành phố Phong là một người có thể sử dụng thành thạo âm sát khí, giao tiếp được với quỷ vật. Những người bình thường hoàn toàn không thể làm gì được bọn chúng.
Sau khi phái đệ tử vào thành phố tra xét thì Càn Thanh Môn quả nhiên đã phát hiện có rất nhiều âm sát khí vờn quanh ở thôn Thiên Vân và khu vực lân cận. Điều này khiến cho bọn họ rất khó có thể tiến lại gần thôn.
Lúc này, có người đã nhớ đến hôm “điềm xấu” Yến Thừa suýt chút nữa mất khống chế và nổ tan xác kia, Cố Chi Tang đã đến nhà họ Yến và sử dụng Ngọc Chỉ Cốt để hấp thụ và trấn áp sát khí trên người Yến Thừa, giúp anh khôi phục lại sự tỉnh táo.
Ngọc Chỉ Cốt đã sớm bị bọn họ đồn thổi thành một bảo vật thần tiên không kém cạnh gì pháp khí cấp “Thiên” cả. Hơn nữa không biết truyền thuyết từ đâu ra đã nói rằng Ngọc Chỉ Cốt có thể khắc tất cả mọi loại âm sát.
Vì vậy, có người trong Càn Thanh Môn đã đề nghị mượn Ngọc Chỉ Cốt ở chỗ Yến Thừa để sử dụng, dùng nó hấp thụ và trấn áp âm sát khí ở khu vực thành phố Phong và lân cận thôn Thiên Vân, giúp bọn họ thuận lợi đi vào thôn.
Do đó, vị phó chưởng môn Càn Thanh Môn kia đã không thông báo cho Linh Tổ, cũng không hề nói trước với nhà họ Yến, cứ như vậy trực tiếp xông thẳng vào nhà của Yến Thừa và bắt anh đi.
Bởi vì thân phận đặc thù của Yến Thừa nên trong nhà họ Yến cũng có trận pháp bảo vệ.
Ngoài ra, anh còn có thân phận là người giàu có nhất nước nên trong nhà cũng có vệ sĩ, thậm chí trong đó còn có cả bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.
Tuy nhiên, cho dù bản lĩnh và khả năng phản ứng của người bình thường có tốt đến đâu thì cũng không thể làm gì được khi đột nhiên có một ông cụ tóc bạc trắng xuất hiện ở giữa phòng, bắt lấy Yến Thừa đang làm việc và biến mất ngay tại chỗ.
Bọn họ cực kỳ ngơ ngác và khiếp sợ, cũng không biết phải làm sao.
Cũng may vị bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ kia là do bên chính phủ sắp xếp để bảo vệ Yến Thừa. Người này có hiểu biết nhất định về thân phận của anh và cũng biết rằng thế giới này không chỉ có mỗi bề ngoài như những người bình thường vẫn luôn thấy.
Người này lập tức liên lạc với bên chính phủ và lúc bấy giờ, Linh Tổ mới biết được phó chưởng môn Càn Thanh Môn kia lại có thể già mà không nên nết như thế, dám ép buộc một người bình thường đến khu vực chảo dầu núi đao kia.
Linh Tổ lập tức liên lạc với bên Huyền Môn và nhận được câu trả lời vô cùng đường hoàng từ bọn họ.
Chưởng môn Càn Thanh Môn đã lên tiếng giải thích rằng, phó chưởng môn của bọn họ sợ rằng chỉ lấy đi Ngọc Chỉ Cốt thì sẽ khiến âm sát khí trên người “điềm xấu” Yến Thừa mất khống chế.
Bọn họ không đủ khả năng chịu trách nhiệm cho việc này nên mới nghĩ ra một cách giải quyết “đẹp cả đôi đường” như vậy: “Trực tiếp bắt Yến Thừa đi luôn.”
Sau khi nghe xong lời giải thích của Càn Thanh Môn thì bên Linh Tổ cũng nhận ra rằng bên kia đang trả lời có lệ, càng tức giận hơn vì bọn họ đã bỏ qua pháp luật của quốc gia, coi sinh mệnh của người bình thường như một con kiến.
Nhưng phó chưởng môn đã bắt đi Yến Thừa này là một trong ba huyền sư cấp “Địa” duy nhất ở Càn Thanh Môn, đã sống hơn bốn trăm năm. Từ khi quốc gia bây giờ còn chưa thành lập thì ông ta đã tồn tại rồi.
Không hề khoa trương chút nào khi nói rằng ông ta có bản lĩnh sử dụng thuật số để làm núi lở và chặn đứng sông ngòi. Nếu sử dụng vũ khí khoa học và công nghệ để đối phó với người này thì chắc chắn sẽ kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền khó có thể khắc phục.
Cũng bởi vì người này đã sống lâu như vậy nên trong mắt của ông ta, pháp luật của một quốc gia mới hình thành được gần một trăm năm hoàn toàn chỉ là một trò đùa mà thôi.