Trong quá khứ, bên chính phủ vẫn luôn cảm thấy có thể chung sống hòa bình với bên Huyền Môn. Nhưng bây giờ, những người trong Huyền Môn lại hết lần này đến lần khác khiêu khích pháp luật, bác bỏ quyền lợi của người bình thường và coi mạng người như cỏ rác.
Yến Thừa bị bắt đi chính là cọng rơm cuối cùng đè sụp mối quan hệ rách nát giữa bên chính phủ và tổ chức huyền học dân gian này.
Trịnh Như Ngọc kìm nén sự tức giận của mình: “Sau khi biết được chuyện này thì các thành viên của Linh Tổ chúng tôi ở bên đó đã lập tức chặn người của Huyền Môn lại. Nhưng vào lúc ấy, chúng tôi cũng không ngờ được rằng vụ việc ở thành phố Phong lại khó giải quyết như thế.”
“Nhân viên có năng lực nhất mà bên Linh Tổ đã cử đi chưa đạt đến cấp {Địa}. Vì vậy, chúng tôi không có cách nào ngăn cản được lão già bên Càn Thanh Môn kia, cũng không thể thuyết phục được đối phương dừng lại.”
Dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết, con người kiêu ngạo đến mức khinh thường cả pháp luật của quốc gia thì sao có thể nghe lời khuyên can từ những huyền sư hậu bối chứ.
Bên Linh Tổ càng không cho ông ta dẫn Yến Thừa vào thôn Thiên Vân thì phó chưởng môn Càn Thanh Môn càng kiên quyết làm như vậy.
Không thể làm gì được nên tổng bộ Linh Tổ cũng không khuyến khích thành viên của mình dùng phương pháp cứng đối cứng.
Sau đó, bên Linh tổ đã đề xuất một phương án điều hòa giữa hai bên: trong các thành viên của Linh Tổ được cử đến thành phố Phong sẽ tách ra một tổ đội nhỏ, chuyên môn bảo vệ Yến Thừa, đồng thời cũng hỗ trợ bên Huyền Môn điều tra vụ án trong thôn Thiên Vân.
Cho dù là vậy nhưng phó chưởng môn của Càn Thanh Môn kia còn đang không hài lòng lắm.
Nghe đến đây, Cố Chi Tang vẫn luôn cầm điện thoại lắng nghe và không nói câu nào thì lúc này, vẻ mặt của cô cũng đã lạnh lùng hẳn.
“Bây giờ thì sao? Tình huống như nào rồi? Yến Thừa đâu?”
Trịnh Như Ngọc cười khổ một tiếng: “Từ sáng ngày hôm qua, sau khi đoàn người tiến vào thôn Thiên Vân thì chúng tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với bọn họ.”
Lúc đầu, bên Linh Tổ còn tưởng rằng bên Càn Thanh Môn giở trò kiêu ngạo, không muốn liên lạc với bọn họ nhưng chờ đợi cả một ngày mà các đồng nghiệp của bọn họ vẫn luôn không gửi lại bất kỳ tin tức gì.
Lúc bấy giờ, bên Linh Tổ mới nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Chờ mãi đến tối muộn mà vẫn không nhận được tin tức gì nên các thành viên Linh Tổ ở bên ngoài đã xác định chắc chắn rằng, những người trong tổ điều tra đi vào thôn Thiên Vân đã xảy ra chuyện.
Bọn họ đã bị mất liên lạc.
Nếu chỉ có mỗi vậy thì cũng chưa đến mức khiến bên tổng bộ Linh Tổ phải phát hành nhiệm vụ treo thưởng có mức độ nguy hiểm không xác định như thế.
Trịnh Như Ngọc tiếp tục nói: “Bởi vì vụ án mà chúng tôi đang chịu trách nhiệm điều tra ở thành phố Phong – vụ việc {tập sách vẽ truyện tranh tử vong} cũng có chút khó giải quyết nên tổng bộ đã cử một tiền bối có năng lực cao cường đến hỗ trợ điều tra.”
“Lúc ông ấy đến thành phố Phong thì cũng là vào buổi chiều tối ngày hôm qua.”
“Sau khi biết được bên Huyền Môn đã dẫn theo một tổ đội Linh Tổ và Yến Thừa đi vào trong thôn rồi bị mất liên lạc thì vị tiền bối này đã lập tức dẫn theo một số đồng nghiệp khác đi đến thôn Thiên Vân kia trước.”
Dừng lại một lúc, giọng nói của Trịnh Như Ngọc cũng nghiêm túc hơn:
“Kết quả, khi chúng tôi dẫn người đến đó thì mới phát hiện ra, khu vực kia hoàn toàn trống trơn, chỉ còn một vài gốc cây khô héo, hiện trường là một vùng đất hoang vu, hoàn toàn không có chút dấu vết gì của thôn Thiên Vân nữa…”
“Ngôi làng này vốn dĩ nằm ở rìa một thị trấn trực thuộc thành phố Phong mà bây giờ cả người dân lẫn phòng ở đều không cánh mà bay!”
Dựa theo tình hình đại khái bên thành phố Phong đã biết được từ bên Trịnh Như Ngọc thì Cố Chi Tang cũng đồng ý gia nhập vào tổ điều tra, đi đến thành phố Phong để xử lý các vụ án có liên quan.
Cô vừa mới nhận nhiệm vụ ủy thác trên phần mềm thì chẳng bao lâu sau, có thành viên Linh Tổ luôn chú ý theo dõi vụ án này đã phát hiện ra danh sách thành viên tổ điều tra có thay đổi.
Chưa đầy nửa giờ, tin tức “Cố Chi Tang gia nhập tổ điều tra thành phố Phong” đã truyền khắp Linh Tổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự sắp xếp và điều động của tổng bộ Linh Tổ, Cố Chi Tang đã đi máy bay đến thẳng thành phố Phong.
Sau khi xuống máy bay thì thành viên Linh Tổ đang đóng quân ở đây đã đến đón và đưa cô về nơi tạm trú.
“Chỉ đạo Cố, cô đến thì chuyện này có hy vọng rồi!”
Mặc dù huyền sư đến đón Cố Chi Tang chưa bao giờ gặp qua cô nhưng hình như đối phương lại khá hiểu biết về cô. Hơn nữa, có vẻ như người này còn cực kỳ tin tưởng khả năng của cô.
Cố Chi Tang không hề biết rằng, bởi vì cô đã nhiều lần phá giải được những vụ án lớn có độ khó khăn cao, còn khiến Huyền Môn mất mặt nên đã khiến cho rất nhiều thành viên trẻ tuổi trong Linh Tổ coi cô như thần tượng, tiền bối và cũng là những người ủng hộ chương trình “Linh Sự” cuồng nhiệt.
Cố Chi Tang ho khẽ một tiếng rồi nói: “Trước tiên hãy cho tôi biết về tình hình hiện tại đi.”
“Vâng.” Nhân viên Linh Tổ đến đón lập tức gật đầu.