Liếc qua một cái đã nhìn thấu được suy nghĩ của con quỷ nữ kia nên Cố Chi Tang đã hừ lạnh một tiếng, ánh sáng màu vàng rực nơi đáy mắt không hề suy giảm mà ngược lại càng ngày càng khí thế hơn.
Khi hồn thể của cô con gái cả nhà họ Tiếu chỉ còn cách kiệu hoa nhỏ một khoảng chưa đầy một mét thì rèm che đằng trước kiệu hoa đã bị âm khí lạnh lẽo, sắc bén như dao, thổi tung lên, lộ ra khuôn mặt góc cạnh như đá ngọc của Yến Thừa.
Mặc dù thanh niên ngồi trong kiệu đã bị xói mòn thể lực đến cực hạn, sắc mặt cũng tái nhợt nhưng trên mặt anh không hề lộ ra sự sợ hãi và nhút nhát nào.
Cho dù đột nhiên phải đối diện trực tiếp với một khuôn mặt vặn vẹo của quỷ hồn, bị âm sát khí làm cho rét lạnh cả sống lưng thì anh vẫn không hề hoảng hốt, thậm chí ngay cả sự đau đớn còn không thể hiện ra.
Yến Thừa đột nhiên giơ tay lên, tung ra một đám bùa lửa chứa “Tam Muội Chân Hỏa”. Ngọn lửa bùng lên từ lá bùa màu vàng và cuồn cuộn lao thẳng đến khuôn mặt của cô con gái cả nhà họ Tiếu.
Ngọn lửa còn chưa tiếp xúc đến hồn phách của nó nhưng con quỷ nữ kia đã cảm giác được sự thiêu cháy bỏng rát từ tận sâu linh hồn.
Đây hiển nhiên không phải là bùa lửa có phẩm chất thông thường!
Cô con gái cả nhà họ Tiếu lắp bắp kinh hãi, không ngờ được rằng thanh niên loài người này lại có khả năng tự bảo vệ mình.
Anh đã bị đói bụng trong hai, ba ngày trời, còn bị kéo vào địa phủ tràn ngập âm hồn vờn quanh nhưng không hề bị dọa sợ đến vỡ gan mà vẫn bình tĩnh dùng thủ đoạn nhỏ đối phó với nó.
Tuy nhiên, nó vẫn nhe răng ra, nở một nụ cười lạnh, không coi chút “mánh khóe” của Yến Thừa là thứ cần kiêng kỵ.
Nếu nó chỉ là oán quỷ, Lệ Quỷ bình thường thì bùa lửa chứa “Tam Muội Chân Hỏa” có độ tinh khiết cực cao này của Yến Thừa quả thật sẽ đốt cháy được hồn phách của nó, khiến nó hồn phi phách tán, ngay cả bụi tro cũng không còn.
Nhưng đối với quỷ hồn đã bước một chân vào cảnh giới “Quỷ Vương” như nó thì thủ đoạn này không được tính là lợi hại gì.
Cô con gái cả nhà họ Tiếu lập tức vung tay lên, túm lấy “Tam Muội Chân Hỏa” đang bùng cháy và bóp tắt trong tay.
Chính Dương Chân Hỏa có thể đốt sạch mọi thứ dơ bẩn, loại bỏ âm khí, là thứ xung khắc trời sinh với âm hồn.
Ngay cả bản thân nó, khi dùng tay túm lấy Chân Hỏa để bóp tắt thì hồn thể ở bàn tay cũng bị đốt cháy, vang lên tiếng “xèo xèo” kèm theo một số lượng lớn bụi đen và khí bẩn bốc hơi lên trên.
Khi nó đang định thốt ra vài lời châm chọc thì lại cảm thấy hơi nặng nề ở bàn tay như bị thứ gì đó giam cầm lập tức khiến cô con gái cả nhà họ Tiếu biến sắc.
Nó cúi đầu xuống, nhìn thấy trên hồn thể của bàn tay đang bị Chân Hỏa đốt cháy kia có một vật thể màu trắng óng ánh đang bám chặt vào.
Đây là một đoạn xương người.
Đoạn xương này vẫn còn ấm áp, hiển nhiên là vừa mới được tháo xuống từ cơ thể của một con người cách đây không lâu.
Khi đoạn xương cốt này vừa bám vào hồn phách của nó thì đã áp chế một nửa âm khí trong hồn thể của con quỷ nữ kia!
Cô con gái cả nhà họ Tiếu phản ứng lại cực nhanh.
Nó dùng sức tránh thoát khỏi sự kiềm chế của “Ngọc Chỉ Cốt”, quẳng đoạn xương kia ra đằng sau rồi khuôn mặt hiện rõ sự tàn nhẫn, liếc thẳng về phía Yến Thừa.
Nhưng mà, chỉ vừa ngước mắt lên thì thân hình của nó đã khựng lại.
Thanh niên có mặt mày như ngọc ngồi trong chiếc kiệu hoa, mặc một thân quần áo đỏ rực như lửa, đôi mắt đen như mực tỏa ra sát khí dày đặc, nhìn như hai lốc xoáy âm u, sâu thẳm.
Toàn thân Yến Thừa quấn quanh quỷ khí lẫm liệt, nhìn qua còn giống với ác quỷ hơn cả nó!
Tuy nhiên, điều khiến cho cô con gái cả nhà họ Tiếu càng khiếp sợ và kinh hoàng hơn là nó phát hiện ra, lực lượng âm sát trên người nó đang dần dần bị hút về phía Yến Thừa!
Đây là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện bất thường như vậy trên thân thể một người phàm trần nên không dám chậm trễ lâu hơn. Nó không thèm để ý chuyện sát khí bị hút về, hung ác chộp lấy cổ của Yến Thừa.
Khi nó chỉ còn cách Yến Thừa một khoảng bằng nửa cánh tay thì ánh sáng vàng trên thanh kiếm gỗ đào lập tức bừng sáng, bay lên trên rồi xé gió lao thẳng xuống dưới.
Vào khoảnh khắc hồn phách của nó bị lực lượng đạo pháp chém đứt thành hai nửa thì sắc mặt của cô con gái cả nhà họ Tiếu vẫn còn mờ mịt.
Nó hoàn toàn không ngờ được rằng, thanh kiếm gỗ đào nhìn vừa cùn vừa thô sơ kia, sau khi được hồn lực của Cố Chi Tang phủ lên thì lại có năng lực chém đứt hồn thể của nó chỉ trong một chiêu.
Từ khi nó nhảy lên, tấn công về phía Yến Thừa đến lúc hồn thể của nó bị chém thành hai nửa thì thời gian cũng chỉ mới trôi qua khoảng hai giây mà thôi.
Thời gian chỉ kịp thở một hơi mà tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Hai người này dường như đã dự đoán trước được quỹ đạo hành động của nó, cũng đã diễn tập thuần thục phương pháp đối phó lại. Sự kết hợp của hai người cực kỳ nhịp nhàng, không hề do dự, cũng không để cho nó có thời gian phản ứng.