Trên thực tế, Cố Chi Tang hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ngăn cản hành động lao về phía Yến Thừa của con quỷ nữ kia.
Từ đầu đến cuối, lưỡi kiếm của cô vẫn luôn hướng thẳng về phía cô con gái cả nhà họ Tiếu.
Nếu con quỷ nữ kia chấp nhận chịu tội thì cô sẽ áp giải nó về điện Diêm Vương, để bên địa phủ phán xét tội lỗi và quyết định hình phạt cho nó.
Tuy nhiên, con quỷ nữ này đã hoàn toàn đánh mất lý trí, sau khi chịu đựng mọi đau khổ thì cũng trở thành thủ phạm gây ra nỗi đau cho người khác.
Nó bây giờ không muốn từ bỏ Yến Thừa, cũng không chịu buông tha cho những huyền sư bị nó bắt đi.
Vậy đến lúc nó thật sự trở thành một đại quỷ có đạo hạnh thâm sâu, phá hủy được kết giới và đi ra bên ngoài trần gian thì làm sao có thể tuân thủ theo lời đã hứa, sẽ chỉ giết người nhà họ Tiếu mà không động đến một cái cây, một ngọn cỏ ở trên cõi Dương được?
Đến lúc ấy, nó đã nếm qua cảm giác hô mưa gọi gió, làm loạn trần gian, tùy ý giết hại tính mạng của những con người nhỏ yếu thì làm sao có thể ngoan ngoãn trở về địa phủ, thừa nhận tội nghiệt và chấp nhận hình phạt tương ứng được đây?
Vào thời điểm cô con gái cả nhà họ Tiếu từ chối đền tội thì Cố Chi Tang đã biến đổi lực lượng đạo pháp trên thân kiếm trở thành “Chú Sát Quỷ” rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn có chút bất ngờ với hành động và sự can đảm của Yến Thừa.
Khi thu kiếm lại, Cố Chi Tang đã lộ ra sắc mặt hài lòng và nhìn thoáng qua thanh niên có tình cảnh khá chật vật đang ngồi trong kiệu hoa.
“Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
Yến Thừa lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra, anh thở phào cũng không phải vì bị chuyện kinh hoàng lúc này làm cho sợ hãi mà là cảm thấy may mắn vì bản thân không làm liên lụy Cố Chi Tang, không trở thành vật cản đường khiến cô bị bó chân bó tay.
Những lá bùa “Tam Muội Chân Hỏa” kia là do Cố Chi Tang đưa cho anh khi bọn họ gặp phải “Hồng Bạch Đâm Sát” chỗ cổng thôn Thiên Vân.
Cố Chi Tang làm vậy là để đề phòng nếu có gì bất ngờ xảy ra, ví dụ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho cô bị ngăn cản không thể kịp thời tìm được anh. Như vậy thì những lá bùa này sẽ giúp anh bảo vệ bản thân được một lúc.
Ở trên đường đi thì Yến Thừa cũng đã từng thử chạy trốn.
Nhưng chiếc kiệu hoa nho nhỏ này như một thùng sắt cứng rắn, cho dù anh có va chạm như thế nào thì cũng không hề hấn gì.
Đám “Quỷ Hỉ Tang” ở bên ngoài còn cười nhạo, bảo anh đừng có uổng phí sức lực nữa.
Khi anh vừa mới được khiêng đến địa phủ chưa được bao lâu thì Cố Chi Tang đã đuổi kịp rồi.
Lúc Yến Thừa đang ngồi trong kiệu hoa và nghe cô giằng co với cô con gái cả nhà họ Tiếu thì anh đã tháo “Ngọc Chỉ Cốt” trên người xuống, bọc bùa lửa “Tam Muội Chân Hỏa” ở bên ngoài và cầm chặt trong tay.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của cô con gái cả nhà họ Tiếu đột nhiên sắc nhọn hơn thì anh cũng lập tức niệm chú ngữ mà Cố Chi Tang đã dạy và điều khiển bùa lửa “Tam Muội Chân Hỏa”.
Yến Thừa còn tưởng rằng bản thân không có thiên phú để tu hành đạo pháp nhưng ai ngờ được rằng, anh chỉ làm một lần đã thành công rồi.
Sau khi “Tam Muội Chân Hỏa” được châm ngòi thì một luồng sát khí rét lạnh đã thổi tung rèm che đằng trước kiệu hoa.
Lúc nhìn thấy đôi mắt che kín tơ máu của cô con gái cả nhà họ Tiếu thì Yến Thừa cũng lập tức ném ra bùa lửa trong tay.
Khi “Ngọc Chỉ Cốt” được giấu trong bùa lửa đã làm chậm hành động của cô con gái cả nhà họ Tiếu thì anh cũng chuẩn bị sẵn sàng sẽ hấp thụ tất cả âm sát khí trên người con quỷ nữ đó.
Yến Thừa ngước mắt lên: “May nhờ có cô…”
Anh còn chưa dứt lời thì một tiếng cười thê thảm đột nhiên vang lên cắt ngang lời anh.
Bởi vì oán khí của cô con gái cả nhà họ Tiếu đã ngưng kết rất nồng đậm nên sau khi bị chém thành hai nửa, hồn phách của nó cũng tiêu tán rất chậm. Nó lại tự từ bỏ một phần đã bị chém nên bây giờ hồn thể phần trên đã chậm rãi ngưng tụ lại.
Nó cười lạnh nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang: “Cô chưa bao giờ có suy nghĩ muốn chắn chiêu thức tấn công của tôi về phía người đàn ông này. Xem ra, cô cũng không để ý đến chuyện sống chết của anh ta cho lắm!”
Dừng lại một lát, cô con gái cả nhà họ Tiếu lại nói:
“Thua trên tay cô thì tôi cũng chỉ đành chấp nhận. Nhưng loại người lạnh nhạt, không tim không phổi như cô, không có một chút đồng cảm nào với người khác như vậy sẽ không bao giờ nhận được tình cảm chân thành đâu.”
Đến lúc này, khi đã gần hồn phi phách tán thì con quỷ nữ kia còn không quên châm ngòi thổi gió mối quan hệ xung quanh Cố Chi Tang.
Đối với điều này, Cố Chi Tang cũng không thèm để ý và cô cũng thấy nó nói đúng sự thật.
Bản thân cô cũng chẳng có mấy phần tình nghĩa với Yến Thừa, quan tâm anh hơn một chút chẳng qua là vì chút tình cảm với người quen cũ mà thôi.
Nhưng nếu sự chăm sóc này đi ngược lại với mục tiêu và hướng đi của cô thì Cố Chi Tang vẫn sẽ ưu tiên đạo nghĩa của mình.
Ví dụ như vừa rồi, cô không thể chắc chắn 100% sẽ cứu được Yến Thừa an toàn.
Dù sao, đối phương cũng là một người phàm trần nên sẽ tương đối yếu ớt, khi anh bị âm sát khí mãnh liệt va chạm thì chắc chắn sẽ bị tổn thương không nhẹ.
Nếu muốn bảo vệ tính mạng của Yến Thừa thì cô sẽ phải thay đổi thế kiếm, lấy phá chiêu làm chủ thì tất nhiên sẽ ở vào thế bị động trong trận chiến vừa rồi, sẽ có khả năng cao bị phản công và rơi vào bẫy rập của đối phương.
Cố Chi Tang sẽ không để bản thân bị rơi vào thế bị động, cho nên, mục tiêu từ đầu đến cuối của cô chỉ có một:
“Một kiếm chém chết.”