Tuy nhiên, phó chưởng môn Càn Thanh Môn cũng không quen nhìn thái độ không coi ai ra gì của Cố Chi Tang. Chỉ là bây giờ tình thế cấp bách, không thể không “miễn cưỡng” cúi đầu, hạ thấp lòng tự tôn cao quý của mình.
Ông ta tự nhận có thái độ rất tốt và lên tiếng:
“Cô Cố, lão phu cũng không biết người này có mưu đồ ác độc như vậy. Tôi biết cô vì hung… vì Yến Thừa nên mới tức giận như thế. Nếu bây giờ bản thân cậu ấy cũng không có gì đáng ngại và cô cũng bóp nát thần hồn của tên kia thì chắc hẳn cũng đã trút hết sự giận dữ rồi.”
“Tất cả những người còn lại đều đã bị tên kia lừa gạt đến nơi này. Chẳng bằng cô hãy tiện tay cứu giúp một chút, coi như kết mối duyên lành với Càn Thanh Môn chúng tôi, xóa tan hiềm khích trước đây.”
Yến Thừa – mục tiêu trung tâm trong cơn lốc xoáy, mặc dù cũng không hiểu bản thân có “sự thu hút” gì mà khiến cho người ta phải thiết lập một âm mưu kỳ công như vậy để đẩy anh vào chỗ chết.
Nhưng mà, anh cũng đã sớm quen với những ác ý đến từ đám người Huyền Môn rồi.
Khi anh nghe xong lời nói của phó chưởng môn Càn Thanh Môn thì lại không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày.
Nhiều năm như vậy, những tiền bối già cả tự coi bản thân “cao quý” vẫn luôn như vậy. Ngay cả lời nói cầu xin người khác mà bọn họ cũng hiên ngang như cũ, giọng điệu như đương nhiên, chỉ có thể nói là cực kỳ độc đáo.
Ý nghĩa lời nói của lão già này là “cô giúp tôi thì Càn Thanh Môn sẽ nể tình mà xóa bỏ hiềm khích trong quá khứ”.
Cũng không biết ông ta ngây thơ hay thật sự quá mức tự tin nữa. Ông ta lại chắc chắn rằng Cố Chi Tang sẽ không dám gây hấn với Càn Thanh Môn.
Tuy nhiên, rất rõ ràng, Cố Chi Tang hoàn toàn không để bản thân bị đẩy loanh quanh.
Cô cười khẽ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, ôm hai tay rồi nói:
“Xóa bỏ hiềm khích trước đây sao? Vị trưởng lão này lấy mặt mũi ở đâu và tư cách gì để nói ra những lời này thế?”
“Bởi vì lợi ích cá nhân của ông mà Yến Thừa bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm, những huyền sư đi theo phải trả giá cả sinh mệnh của mình, còn những dân làng vô tội bị tàn sát bởi đám người xấu xa, không từ thủ đoạn mà Càn Thanh Môn các ông đang giúp đỡ bao che nữa.”
“Chính bọn họ mới có tư cách nói ra bốn chữ {xóa bỏ hiềm khích} này mới đúng. Không những vậy, ông chỉ có tư cách quỳ xuống dập đầu, khẩn cầu bọn họ tha thứ mà thôi.”
“Cô quá đáng!”
Bị chọc thủng tâm tư nên ông già kia đã đỏ bừng cả mặt.
Thì ra, trong số bốn tên mật thám đã bị điều tra ra thì có một người nhỏ tuổi nhất, cũng là người từ nhỏ đã được Càn Thanh Môn nhận làm đệ tử, chính là nợ phong lưu của ông già này ở vài chục năm trước trên trần gian.
Năm đó, khi ông xuống núi đã gặp gỡ một người phụ nữ xinh đẹp.
Trong thời đại tương đối bảo thủ, vào lúc quốc gia vừa mới thành lập chưa được bao lâu kia thì ông ta cảm thấy bản thân là một thuật sĩ huyền học mà lại có thể hạ mình coi trọng một người bình thường thì đó là chuyện cực kỳ may mắn đối với người phụ nữ kia.
Cho nên, vị phó chưởng môn này đã tùy ý làm bậy, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép người phụ nữ kia có một đoạn tình duyên ngắn ngủi với ông ta.
Sau khi đối phương mang thai được vài tháng thì ông ta đã nhận được chiếu lệnh của môn phái và bỏ rơi nhà gái không hề lưu luyến chút nào.
Khi rời đi, ông ta chỉ để lại một ít vàng bạc và một lời nhắn “bỏ đứa bé đi” rồi bốc hơi khỏi trần gian.
Dưới góc nhìn của phó chưởng môn Càn Thanh Môn thì một người con gái bình thường làm sao có tư cách trở về Càn Thanh Môn với ông ta được?
Ông ta không hề nghĩ đến chuyện, vào thời đại kia, trong điều kiện y tế có hạn như vậy thì một người phụ nữ mang thai sáu tháng sẽ không thể phá thai được nữa.
Hơn nữa, vào thời điểm đó, xã hội vẫn còn rất bảo thủ, người phụ nữ kia vẫn còn độc thân mà lại mang bầu thì sẽ phải trải qua những đối xử như thế nào, sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn đây?
Tóm lại, vài chục năm sau, một thiếu niên đã tìm đến Càn Thanh Môn để nương tựa, nói rằng phó chưởng môn Càn Thanh Môn là ông nội ruột thịt của mình, còn kể lể cả cuộc đời của bà nội nhà mình đã phải đau khổ và thê thảm cỡ nào.
Sau khi kiểm tra huyết mạch thì Càn Thanh Môn đã xác định được người này đúng là cháu trai ruột của phó chưởng môn. Do đó, thiếu niên kia đã được nhận vào môn phái, được ông ta đích thân dạy dỗ nhập Đạo.
Bởi vì đứa cháu này có thiên phú cực cao nên phó chưởng môn Càn Thanh Môn cũng dần dần coi trọng thiếu niên hơn.
Ai có thể ngờ được rằng, ngay từ lúc đến Càn Thanh Môn nương tựa thì thiếu niên kia đã là một mật thám rồi!
Thiếu niên mang theo sự oán hận tìm đến Càn Thanh Môn để tìm cơ hội báo thù.
Sở dĩ thiếu niên tiến bộ nhanh chóng trong tu luyện như vậy là bởi vì cậu ta cũng giống như tên huyền sư trung niên kia, đã dùng loại thuốc tà ác chế tạo từ máu thịt của người sống để đi lối tắt.