Tên huyền sư trung niên kia vào lúc ban đầu cũng rất do dự, nhưng càng về sau thì ông ta đã coi chuyện đó như việc đương nhiên.
Ông ta không chỉ tự mình tham gia vào việc chọn người mà còn góp sức vào công đoạn “chế tạo”, góp công che giấu tất cả sự việc ở bên phân bộ Huyền Môn tại khu vực các tỉnh thành phía Nam.
Chỉ là trong ký ức của ông ta, mật thám của tổ chức huyền sư thứ ba kia không chỉ có bốn người đã bị Càn Thanh Môn bắt được mà còn có thêm nhiều người khác nữa.
Manh mối về thôn Thiên Vân tại thành phố Phong cũng là do đối phương cố ý tiết lộ cho Càn Thanh Môn, ý đồ để cho bên Huyền Môn cử người đi điều tra.
Ngoài ra, trong ký ức của ông ta, khi giao tiếp với một người bịt mặt của tổ chức kia thì người đó đã liên tục nhấn mạnh rằng ông ta phải dùng mọi biện pháp để đưa Yến Thừa đến thành phố Phong, còn phải khiến cho anh mất khống chế và biến thành hung thần.
Đây mới là mục đích chính của kế hoạch lần này.
Cho nên, việc bắt Yến Thừa đến đây cũng là do tên huyền sư trung niên này khuyến khích.
Ông ta biết người dẫn đầu đội ngũ lần này – cũng chính là phó chưởng môn Càn Thanh Môn là một người bảo thủ, không coi ai ra gì, có tư tưởng coi thường người của Linh Tổ.
Lúc trước, phó chưởng môn Càn Thanh Môn cũng là một trong những chủ lực của phe kiên định đề nghị bóp chết Yến Thừa – người mang “điềm xấu” từ khi anh còn nhỏ.
Bởi vì nhà họ Hề và Nhất Nguyên Quan ba phải, cộng thêm tổ chức Linh Tổ của quốc gia mạnh mẽ can thiệp vào nên quyết định cuối cùng đã đi ngược lại ý kiến của những tiền bối già cả như ông ta.
Chuyện giới huyền học tha cho Yến Thừa đã khiến những vị tiền bối như ông ta cực kỳ không hài lòng.
Chuyến đi lần này đúng là thời cơ tốt nhất để mượn đao giết người.
Tên huyền sư trung niên kia đã nêu ý kiến:
“Nếu mang Yến Thừa đi thành phố Phong thì đầu tiên sẽ có thể hóa giải sát khí ở thôn Thiên Vân cho chúng ta, tạo cơ hội thuận lợi cho những hành động tiếp theo. Dù sao, thể chất của anh ta vốn là như vậy.”
“Thứ hai, người này vốn dĩ là mối họa tiềm tàng của giới huyền học nên phải sớm bị giải quyết mới được.”
“Nếu chính anh ta ở trong thôn Thiên Vân không thể khống chế được sát khí và biến thành hung thần thì sư công có thể đường đường chính chính chém anh ta ngay tại chỗ. Bất kể là ai cũng không có lập trường đứng ra ngăn cản được.”
“Như vậy, chúng ta vừa có thể dẹp loạn trong thôn Thiên Vân, vừa có thể xử lý được mối hiểm họa tiềm tàng. Chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích rồi sao?”
Phó chưởng môn kia cũng đã có ý định này từ sớm nên hoàn toàn không ngờ được rằng, một hậu bối nho nhỏ lại có can đảm tính kế ông ta. Do đó, ông ta đã đồng ý với đề nghị này.
Ông ta lập tức xông đến nhà họ Yến, bắt đi Yến Thừa.
Lúc này mới có sự việc khiến tất cả mọi người rơi vào tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.
Cố Chi Tang đã nhìn thấy “Khí” đỏ như máu, cực kỳ nồng đậm bao bọc xung quanh thân thể của tên huyền sư trung niên kia và đủ loại hành vi độc ác của ông ta nên mới rút kiếm chém luôn.
Cô là người thi triển “Thuật Sưu Hồn” nên có thể nhìn và nghe thấy trực tiếp tất cả mọi thứ trong ký ức của tên huyền sư trung niên kia.
Cô nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của những chàng trai, cô gái vô tội, cũng nhìn thấy khuôn mặt dần cứng đờ, lạnh lẽo như băng của bọn họ khi chết đi, khiến cho hồn lực của cô cũng dần rét lạnh hơn.
Hồn phách của tên huyền sư kia bị cô túm chặt gắt gao đã không còn giữ được hình dạng cụ thể nữa.
Đối phương hét lên một tiếng thảm thiết cuối cùng rồi bị Cố Chi Tang bóp nát linh hồn, biến thành một đống tro bụi, chậm rãi tiêu tan trong không khí.
Không còn bất cứ ai lên tiếng đòi công bằng thay cho người này nữa.
Bởi vì ngoại trừ hai người của Linh Tổ bị chết trong tay Lệ Quỷ thì sư đệ nhỏ nhất của Càn Thanh Môn đi theo lần này cũng đã không còn nữa.
Một bộ phận người trong Huyền Môn thật sự không biết chuyện gì nên hai mắt ngơ ngác, sắc mặt tím tái, cả người như bị rút cạn sức lực, không ngừng thì thào lẩm bẩm:
“Sao lại như vậy… Tại sao lại có thể như vậy…”
Các nhân viên Linh Tổ cũng cố kìm nén nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tên súc sinh này, chết cũng không thể đền hết tội! Ông ta làm ra những chuyện như này thì bị chết thôi cũng quá thoải mái rồi!”
Đợi đến khi một chút hồn thể cuối cùng của tên huyền sư trung niên kia tiêu tan thì phó chưởng môn Càn Thanh Môn vẫn luôn im lặng không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng.
Bởi vì biết bản thân mình đã bị tên huyền sư trung niên kia đùa giỡn nên ông ta cũng không có ý kiến gì với việc Cố Chi Tang giết chết người kia. Trái lại, ông ta còn cảm thấy tên hậu bối to gan trêu đùa mình đáng bị như vậy.