Không có một ai sẽ đồng ý ký kết một hiệp ước nô lệ suốt đời như vậy, hơn nữa còn có khả năng bị uy hiếp đến sinh mạng.
Bọn họ không muốn ký!
Nhưng nếu không ký thì có lẽ bọn họ cũng không thể sống nổi đến hết ngày hôm nay.
Rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể chấp nhận ký kết khế ước.
Sau khi ký kết thành công thì một vài tên huyền sư đã mặt như màu đất.
Cố Chi Tang thì lại cực kỳ ôn hòa nói: “Chỉ cần chờ đến khi các vị có đạo hạnh cao hơn tôi thì loại khế ước này sẽ tự giải trừ.”
Bất kể những người kia mất hứng ra sao thì tâm trạng của Cố Chi Tang cũng coi như khá tốt.
Đợi đến khi những người này tu hành đến Độ Kiếp thì có lẽ cô đã sớm phi thăng rồi. Cô đủ năng lực để có được sự tự tin tối thiểu này.
Chẳng qua, Cố Chi Tang chưa bao giờ là người lương thiện cả.
Cô nói ra phương pháp giải trừ khế ước chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, cô sẽ không để cho những người này có cơ hội giải trừ đâu.
Nếu ngày nào đó, trong những người này đột nhiên xuất hiện một người được ông trời lựa chọn, có khả năng đột phá đạo hạnh để phi thăng thì cô cũng sẽ ra tay diệt trừ trước, bóp nát tất cả yếu tố tạo thành nguy cơ uy hiếp đến bản thân mình.
Cố Chi Tang nhìn những huyền sư có khuôn mặt u ám kia rồi nói:
“Còn về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thì mấy người không cần thay tôi giấu giếm đâu. Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không thèm để ý đến môn phái của mấy người.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của những tên huyền sư kia, khí thế của cô cực kỳ lẫm liệt:
“Hãy thay tôi mang về một câu nói cho Huyền Môn: Dọn sách tuyết bẩn ở trước cửa đi, đừng vươn tay đến nơi khác nữa. Nếu không, đừng trách một người ngoài như tôi muốn nhúng tay vào chuyện của Huyền Môn, thay Huyền Môn thanh lý môn hộ.”
“Đương nhiên, nếu bên Càn Thanh Môn hoặc những huyền sư còn lại có ý kiến gì đó với những việc xảy ra hôm nay, hoặc là có bất mãn với tôi thì chỉ cần đủ bản lĩnh, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Cô còn chưa nói xong thì những nhân viên Linh Tổ đã bị lời nói như tuyên chiến với toàn bộ Huyền Môn của cô khiến cho da đầu tê dại.
Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì ngay cả huyền sư cấp “Địa” như phó chưởng môn Càn Thanh Môn – một trong những lãnh đạo của môn phái hàng đầu Huyền Môn mà còn bị cô dễ dàng xử lý thì đúng là vị chỉ đạo Cố của bọn họ có tư cách để kiêu ngạo.
“À đúng rồi, Anh Thai trong bụng mấy người đã thành hình rồi, tốt nhất hãy nhanh chóng trở về để cho các bậc tiền bối trong môn phái mấy người hóa giải đi. Đặc biệt là vị - ông cụ người bình thường không có đạo hạnh này.”
“Nếu không thì mấy người sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Trong tầm mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy oán hận của vị phó chưởng môn già nua như cây khô kia, Cố Chi Tang vẫn bình thản nhắc nhở thêm:
“Mặc dù đạo hạnh của ông ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi nhưng căn cơ từ nhiều năm tu hành vẫn còn nên sẽ sống lâu hơn được một chút.”
“Bây giờ Anh Quỷ trong bụng ông ta đã không còn năng lượng để cắn nuốt nữa nên chỉ có thể thiêu đốt một ít tuổi thọ để giữ mạng mà thôi.”
“Ngộ nhỡ ông ta không chờ được đến lúc mấy người khiêng về môn phái, bị Anh Quỷ trong bụng cắn nuốt sạch tuổi thọ thì sẽ quá bất hạnh rồi.”
Mãi đến tận lúc những huyền sư Càn Thanh Môn dìu nhau rời khỏi địa phủ thì các thành viên Linh Tổ mới giật mình bừng tỉnh sau giấc mơ, không khỏi cảm thán rằng bọn họ đã ôm đúng đùi vàng rồi.
Chưa bao giờ có huyền sư, thuật sĩ trong nước nào lại dám ép Càn Thanh Môn phải nhẫn nhịn chịu thiệt thòi, mất hết mặt mũi như vậy.
Chỉ cần tưởng tượng một chút thôi thì bọn họ đã có thể đoán được, sau khi sự việc này được lan truyền thì sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào trong giới huyền học.
Cô Chi Tang tập hợp tất cả thành viên Linh Tổ có bụng bị phình to đến trước mặt mình rồi nói:
“Bây giờ, tôi sẽ hóa giải Anh Thai trong bụng của mọi người, có thể sẽ hơi đau đớn, mọi người hãy cố gắng chịu đựng.”
Nói xong, cô đã dùng hai ngón tay tạo thành thế kiếm rồi chuẩn xác phong bế lại một số huyệt khiếu – nơi lưu thông máu và linh lực của bọn họ.
Tiếp theo, cô kề sát lòng bàn tay của mình vào bụng của một người trong đó.
Vừa mới phủ tay lên trên thì cô đã cảm nhận được, cách một tầng da thịt, có một luồng quỷ khí âm u đang tràn ra bên ngoài.
Đây là Anh Thai sống ký sinh trong bụng của người sống bị gián đoạn việc hấp thụ “thức ăn”, không còn máu và năng lượng để hút nên bắt đầu bồn chồn không yên.
Anh Thai bắt đầu đấm đá lung tung trong bụng của các huyền sư Linh Tổ.
Các nhân viên của Linh Tổ vốn dĩ còn gật đầu cái rụp nhưng trong lòng thì cũng không để tâm lắm. Bọn họ thầm nghĩ rằng dù có đau đớn thì chắc cũng không đến nỗi nào.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ thiếu chút nữa bị đau đến chết ngất vì các cơ quan nội tạng trong bụng và dạ dày đang bị con Anh Quỷ bên trong đấm đá loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, ướt đẫm quần áo.