Khi nhận thấy được sự cử động mạnh mẽ của Anh Thai thì Cố Chi Tang đã ấn mạnh lòng bàn tay xuống.
Ngay lập tức, âm khí bên trong cái bọc đang không ngừng phồng lên kia dường như đã bị một lực lượng vô hình khống chế, từ từ thu nhỏ lại, biến thành một thai nhi màu xanh đen có kích cỡ to bằng nắm tay.
Đa số đám Anh Thai này sau khi bị lực lượng của Cố Chi Tang trấn áp một lúc thì sẽ run rẩy từ bỏ chống cự, để mặc cô kéo chúng nó ra khỏi cái bụng ấm áp của “cơ thể mẹ”.
Có một số con Anh Quỷ luyến tiếc rời đi nên đã liên tục kháng cự và đối chọi với năng lượng của cô, cố gắng chui đến gần vị trí trái tim của những huyền sư kia.
Đối với loại quỷ hồn bướng bỉnh, một lòng chỉ nghĩ đến việc hại người này thì đã không còn cần thiết cảm hóa nữa, Cố Chi Tang sử dụng lực lượng của mình, trực tiếp bóp chết quỷ thể của chúng nó.
Chưa đến mười phút, tất cả quỷ vật bên trong bụng của các nhân viên Linh Tổ đều đã được diệt trừ sạch sẽ.
Cố Chi Tang thu tay lại: “Quỷ vật đã được hóa giải rồi, nhưng máu và sức sống mà mọi người đã bị mất đi thì không thể lấy lại được.”
“Một khoảng thời gian dài sau này, tất cả mọi người sẽ có sức khỏe yếu ớt, Dương Hỏa không vượng, dễ dàng bị tà ma quỷ quái nhân cơ hội xâm nhập vào cơ thể. Cho nên, tất cả vẫn nên điều dưỡng lại cơ thể thật cẩn thận mới được.”
Vươn tay sờ vào cái bụng đã xẹp xuống của mình, những thành viên Linh Tổ bị tra tấn cả thế xác và tinh thần trong mấy ngày nay suýt chút nữa rơi nước mắt. Bọn họ nhìn Cố Chi Tang như một thánh nhân cứu khổ cứu nạn vậy.
Sau khi giải cứu người sống thì tất nhiên phải đi tìm kiếm hài cốt của người chết.
Bất kể là những thành viên Linh Tổ đã chết vì đồng đội kia hay là hơn một trăm dân làng vô tội đã bỏ mạng của thôn Thiên Vân thì mặc dù linh hồn của bọn họ đã biến mất nhưng hài cốt của bọn họ chắc chắn đang nằm lẳng lặng ở một nơi nào đó, chờ đợi có người đưa bọn họ về nhà.
Trong lòng Cố Chi Tang cũng đã có vài dự tính.
Cô dùng hai tay tạo thành một thế rồi niệm chú pháp, dùng quân cờ đen trắng để làm pháp khí, kết hợp với một ít bùa chú để thiết lập một trận pháp bao quanh mọi người.
Sau đó, cô đưa cho những người khác và Yến Thừa một lá bùa phòng thân, để ngăn cản âm sát khí của địa ngục va chạm.
Tiếp theo, khi bọn họ đang di chuyển về phía trước thì đột nhiên có một lối đi bị sụp xuống, nối thẳng xuống dưới nền đất.
Những đốm lửa màu đỏ đậm và nham thạch nóng chảy đã rơi xuống những bậc thang ở bên dưới. Đó là lối vào “Tiểu Địa Ngục Diễm”.
Cố Chi Tang vẫn bình thản như thường: “Đi xuống nhìn xem sao.”
Những thành viên Linh Tổ khác đều biết rằng m Tào Địa Phủ có mười tám tầng địa ngục và hàng nghìn, hàng triệu địa ngục nhỏ khác. Tuy nhiên, bọn họ chưa bao giờ ngờ được rằng, bản thân lại có một ngày có thể đi vào nơi đây.
Khi nhìn thấy đống nham thạch nóng chảy có thể hoà tan được đất đá kia thì những người còn lại có hơi do dự.
Trái lại, Yến Thừa không có chút đạo hạnh nào lại nhắm mắt làm ngơ, tin tưởng Cố Chi Tang hoàn toàn và nâng bước đi theo cô về phía đống nham thạch đang nóng chảy kia.
Đến khi bàn chân của anh tiếp xúc với bậc thang bị nung cháy đến đỏ rực thì Yến Thừa lại hơi ngạc nhiên.
Bởi vì nhiệt độ dưới lòng bàn chân của anh khá ấm áp, hoàn toàn không nóng chút nào.
Anh đoán ra được điều gì đó, quay đầu nhìn về đằng sau.
Quả nhiên, đám quỷ hồn mênh mông lúc nãy còn đi theo sau bọn họ thì lúc này đều đứng ở bên ngoài lối vào “Tiểu Địa Ngục Diễm”, không dám bước nửa bước vào bên trong.
Chỉ có một số đại quỷ có đạo hạnh cao, có thể sử dụng quỷ khí dày đặc để bọc kín toàn thân thì mới không bị ngọn lửa mãnh liệt ở trong “Tiểu Địa Ngục Diễm” đốt cháy.
Đối tượng mà ngọn lửa ở “Tiểu Địa Ngục Diễm” thiêu đốt không phải là con người.
Mà là hồn phách.
Khi còn sống, nếu ác quỷ nào làm nhiều việc ác, dính nghiệt lực sâu nặng thì sẽ bị kết án và bị đưa đến những địa ngục lửa để chịu trừng phạt.
Khi đoàn người càng đi sâu vào trong thì càng nghe thấy nhiều tiếng kêu la thảm thiết của Lệ Quỷ bị nhốt ở đây. Những tiếng gào thét này như xuyên thủng qua linh hồn của bọn họ, khiến da đầu của tất cả mọi người tê dại.
Một tiểu quỷ làm Âm Sai canh gác ở “Tiểu Địa Ngục Diễm” đang cầm nĩa thép trong tay, cao gần hai mét, trên trán có một con mắt thứ ba, khi nhìn thấy đám người Cố Chi Tang thì không khỏi trợn trừng cả ba mắt:
“Đám người phàm trần như mấy người làm sao có thể đi vào địa phận trọng yếu của {Tiểu Địa Ngục Diễm} vậy?!”
Cố Chi Tang tách rời ba phần hồn phách của mình, để lộ ra dấu ấn sứ giả địa phủ trên trán.
Thấy dấu ấn này, thái độ của Âm Sai mới hơi dịu lại rồi tiếp tục dò hỏi:
“Hóa ra là sứ giả đại nhân, cô đến địa phận trọng yếu của {Tiểu Địa Ngục Diễm} là có chuyện gì vậy?”