Hóa ra, vào hơn nửa năm trước, khi cha của Hạ Chiếu Sinh đi giao thức ăn thì bởi vì trời mưa khiến đường trơn trượt nên đã không cẩn thận đâm vào một chiếc xe ô tô, bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Tuy rằng sau đó, ông ấy cũng bảo vệ được tính mạng nhưng đã bị tổn thương nặng phần xương và nội tạng, cần phải nằm viện điều trị. Tiền thuốc thang, chi phí y tế, chi phí dụng cụ điều trị, v.v… đều cực kỳ đắt đỏ.
Theo bài đăng lên án hành vi Hải Minh sao chép trên mạng xã hội của Hạ Chiếu Sinh thì ý tưởng sáng tác để vẽ nên bức tranh “Lốc Xoáy” kia là vào lúc cha của anh ấy đã tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Niềm vui sướng của anh ấy lúc đó đã khiến Hạ Chiếu Sinh sử dụng nhiều gam màu rực rỡ để vẽ nên bức tranh kia.
Tuy nhiên, đồng thời trong lòng của anh ấy cũng cực kỳ lo lắng, cũng cảm thấy áp lực vì gánh nặng cuộc sống, đủ loại cảm xúc lẫn lộn đã tạo nên cảm hứng cho Hạ Chiếu Sinh, giúp anh vẽ nên bức tranh “Lốc Xoáy” ở phòng tranh tại tòa nhà giảng dạy trong trường đại học.
Sau khi hoàn thành xong bức vẽ thì tình cờ vào ngay lúc đó, bên bệnh viện đã gọi điện đến thông báo rằng cha của anh ấy đã tỉnh lại.
Hạ Chiếu Sinh không kịp trở lại ký túc xá để cất đồ đạc của mình và trùng hợp thay, căn phòng bên cạnh phòng tranh lại là văn phòng của giáo viên hướng dẫn – Hải Minh.
Anh ấy vội vàng cất hết dụng cụ, cuộn bức tranh vừa mới hoàn thành và nhét vào ngăn bên hông của ba lô, gửi tất cả đồ đạc ở văn phòng của giáo viên hướng dẫn và nhờ ông ta giữ hộ một thời gian.
Lúc ấy, Hải Minh đang ở trong văn phòng cũng vui vẻ đồng ý, còn ký giấy xin nghỉ phép cho anh ấy.
Tuy nhiên, một ngày sau, khi Hạ Chiếu Sinh đã thăm người cha vừa tỉnh dậy của mình và trở về trường học thì bức tranh vừa hoàn thành của anh ấy đã biến mất.
Người bạn cùng phòng ký túc xá đã tiện đường lấy đồ đạc giúp anh ấy từ văn phòng của giáo viên hướng dẫn nói rằng, khi người này lấy ba lô thì không hề thấy có bức tranh nào cả cũng chưa từng mở khóa ba lô ra.
Khi Hạ Chiếu Sinh đến hỏi Hải Minh thì ông ta cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, vô tội, bày tỏ rằng ông ta cũng không biết gì hết.
Hải Minh nói rằng ông ta đã ở lại phòng tranh cả ngày hôm qua, hôm nay cũng có tiết học nên phải đứng lớp, văn phòng đã có người quét dọn qua rồi, không tìm thấy có đồ vật gì để quên cả.
Sau khi Hạ Chiếu Sinh tìm kiếm suốt một ngày, thậm chí còn bới cả thùng rác mà vẫn không thể tìm thấy bức tranh của mình thì anh ấy đã cực kỳ buồn bã và thất vọng, thậm chí còn suy sụp đến mức bật khóc.
Bởi vì anh ấy biết rằng, cảm hứng bộc phát vào ngày hôm đó quý giá đến cỡ nào, có lẽ anh ấy sẽ không thể vẽ lại một tác phẩm xuất sắc như vậy trong cuộc đời của mình nữa.
Sau một thời gian suy sút, Hạ Chiếu Sinh không thể không tỉnh táo lại, đối mặt với sự thật và tiếp tục cố gắng kiếm tiền chữa bệnh cho cha mình.
Anh ấy cũng biết giải thưởng hội họa tầm cỡ thế giới kia đã bắt đầu vòng loại nhưng Hạ Chiếu Sinh không còn sức lực và tâm trạng để chuẩn bị tác phẩm dự thi mới.
Do đó, Hạ Chiếu Sinh đã gửi một tác phẩm vẽ trước kia cho tổ bình chọn của giải thưởng kia.
Hơn một tháng sau, ngay khi tình trạng sức khỏe của cha anh ấy đã dần dần cải thiện tốt hơn, thì vòng sơ tuyển của cuộc thi kia đã kết thúc, kết quả bình chọn của vòng thứ hai cũng được công bố.
Tác phẩm mà Hạ Chiếu Sinh gửi đi đã thành công vượt qua vòng sơ tuyển, nhưng cũng chỉ dừng lại ở vòng này mà thôi.
Tuy vậy, việc vượt qua vòng loại của một giải thưởng tầm cỡ thế giới như này cũng là một vinh dự lớn với một sinh viên trẻ còn đang học đại học như Hạ Chiếu Sinh.
Ngay lập tức, các giáo viên và bạn học của anh ấy đã liên tục gửi tin nhắn chúc mừng, còn nói với anh ấy rằng ở giới mỹ thuật trong nước thì anh ấy cũng được coi như có chút nổi tiếng, rất nhiều người trong ngành đã chú ý đến anh ấy.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng vui mừng nhưng khi Hạ Chiếu Sinh nhìn thấy kết quả bình chọn ở vòng hai, nhìn thấy bức tranh cực kỳ quen thuộc được lọt vào vòng chung kết thế giới và tên của họa sĩ thì anh ấy như bị sét đánh giữa trời quang!
Hải Minh – Tác phẩm “Lốc Xoáy”.
Cơn sốc lớn và sự bất ngờ không thể tin nổi này đã khiến Hạ Chiếu Sinh vừa sợ hãi vừa giận dữ, tay chân lạnh ngắt.
Anh ấy không thể hiểu nổi, vì sao bức tranh bị biến mất của anh ấy lại xuất hiện trong các tác phẩm dự thi ở giải thưởng hội họa tầm cỡ thế giới này.
Hơn nữa, họa sĩ ký tên bên dưới bức tranh này lại là giáo viên hướng dẫn của anh ấy?!
Vì vậy, không phải do bạn cùng phòng ký túc xá đã làm mất bức tranh trong quá trình lấy hộ ba lô, cũng không phải là do anh ấy bất cẩn làm mất trong phòng tranh, bị người dọn vệ sinh coi như rác rưởi và dọn đi mất, mà là do giáo viên hướng dẫn của anh ấy – Hải Minh đã ăn cắp!
Hạ Chiếu Sinh vừa tức giận vừa rất khổ sở, không thể chấp nhận được sự thật này.
Anh ấy cố gắng đi tìm Hải Minh để tra hỏi và lý luận nhưng Hải Minh đã được Hiệp hội nghệ thuật mời đi gặp gỡ rồi.
Anh ấy cũng điên cuồng gọi điện thoại cho Hải Minh, liên tục gửi tin nhắn cho ông ta nhưng nếu không phải điện thoại báo bận thì cũng là đối phương giả ngu ngơ, trả lời có lệ.
Đến tận lúc này, Hạ Chiếu Sinh mới hiểu được, Hải Minh đang cố ý trốn tránh anh ấy.